Tạ Văn Song mặc một bộ trường bào thanh sắc chỉnh tề, cưỡi trên một con ngựa lớn, lưng đeo một chiếc cung dài.
Lúc đi ngang qua con đường trước Quốc Tử Giám, đúng lúc có một nhóm học viên Quốc Tử Giám mặc áo vải màu xanh bước ra.
Y lập tức sai Tạ Ngưng Trúc đi trước dắt ngựa ghìm cương lại, lùi về phía sau, trong giọng nói tràn ngập trào phúng: “Đó đều là những tú tài sẽ tham gia vào kỳ thi mùa thu sắp tới, vô cùng quý giá, cách xa một chút, nhỡ đâu chạm vào làm người ta bị thương thì chúng ta không gánh vác nổi đâu.
”Sau khi đã đứng cách một khoảng thật xa, y tùy ý liếc mắt một cái đã thấy được ngay Mục Ly Huy.
Rõ ràng đều là áo vải khăn vuông nhưng khi đi trong đám đông, hắn lại giống hạc giữa bầy gà, dáng người thẳng tắp như tùng, khuôn mặt anh tuấn như họa.
Hắn đang rũ mắt nói cái gì đó với học sinh bên cạnh, dường như cảm nhận thấy được ánh mắt y đang nhìn chăm chú vào mình, hắn ngẩng đầu nhìn sang, sau đó rũ mi hành lễ, thoạt nhìn thì trông có vẻ khiêm tốn hữu lễ, có vẻ càng phong thần tuấn lãng hơn.
Tạ Văn Song dời mắt, coi như không nhìn thấy, trong lòng khinh thường xùy một tiếng, nói: Hừ! Dối trá!Tạ Ngưng Trúc cũng nhìn thấy, không nhịn được mà cảm khái: “Mục công tử thật là tuấn tú lịch sự quá đi mất, không chỉ đẹp mà còn tài hoa hơn người, bây giờ trông có vẻ đối nhân xử thế cũng rất khiêm tốn rộng rãi, không so đo hiềm khích trước đây, chẳng trách mọi người đều khen hắn…”Lời còn chưa dứt, Tạ Ngưng Trúc đột nhiên nhớ đến thiếu gia còn ở phía sau, có hơi ngượng ngùng quay đầu lại, giải thích: “Thiếu gia, không phải ta không tin ngài, chỉ là… Chỉ là ta cảm thấy Mục công tử thoạt nhìn cũng không giống như loại người sẽ đi bôi nhọ người khác…”Tạ Văn Song tức giận liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Thế thiếu gia ta đây giống loại người vì trốn tránh trách nhiệm mà tùy tiện đi vu oan cho người khác à? Lo mà nhìn đường của ngươi đi, lại nhìn chằm chằm “Mục công tử” của ngươi mà khen nữa, cẩn thận ngày mai ta đem ngươi đến giáo trường treo lên làm bia ngắm bắn đấy.
”Bị trách cứ, Tạ Ngưng Trúc dẩu môi, cũng không thèm để ý.
Thiếu gia là thế đấy, nói gì đi nữa thì cũng chỉ nói miệng mà thôi, cũng không thích thật sự trừng phạt những gã sai vặt và tôi tớ như bọn họ.
Hắn ta lại đứng thêm chốc lát nữa, chờ những học sinh nọ đi xa rồi mới tiếp tục cất bước, dắt ngựa tiếp tục đi về nhà.
Tạ Văn Song là tiểu thiếu gia của một gia đình hầu phủ, tại sao lại kết oán với công tử nhà Lại Bộ thượng thư như Mục Ly Huy, chuyện này đại khái phải bắt đầu kể từ ba năm trước đây.
Ngày hôm đó thời tiết không tệ, y và một vài người bạn hẹn nhau đến đến Khúc Giang du hồ chơi thuyền, rượu mới uống được nửa tuần thì đã nghe thấy tiếng hô loạn ở bên ngoài thuyền hoa.
Bọn họ buông chén rượu ra ngoài nhìn xem, mới phát hiện ra là một nữ tử rơi xuống nước.
Nàng ta rõ ràng là không biết bơi, không ngừng giãy giụa trong nước, dần dần động tác vẫy nước càng lúc càng nhỏ.
Trong số mấy người chỉ có một mình y là song nhi, những người khác không tiện xuống nước cứu người, lo lắng sẽ làm tổn hại đến danh tiết của nữ tử.
Tạ Văn Song không hề do dự, nhảy vào trong nước, vớt người ta lên.
Nhưng mà y không đủ kinh nghiệm, không ngờ rằng sau khi người bị đuối nước thì sẽ hoảng sợ dẫn tới hoảng loạn, một khi túm được cọng rơm cứu mạng thì sẽ liều mạng ôm chặt lấy.
Nàng ta quấn chặt lấy cánh tay y, ôm eo y, cả người bám dính trên người y giống như một con cá tám chân.
Chân tay y hoàn toàn không thể vẫy ra được, mất rất nhiều sức lực mới kéo được nàng ta đến bên mạn thuyền, chờ đến khi mọi người đã kéo nữ tử kia lên, thể lực của y cũng đã tiêu hao gần như là toàn bộ.
Y muốn bò lên thuyền nhưng lại không có sức, thở phì phò định gọi bằng hữu trên thuyền hỗ trợ, bên cạnh đột nhiên vươn một bàn tay ra, lôi cánh tay y.
Y ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện đó là một người xa lạ mà y không quen biết, trông có vẻ văn nhã hữu lễ, tuấn dật xuất trần, lúc này người nọ lại không màng đến phong độ, túm chặt lấy y, gân xanh trên trán gồ lên, cắn răng một chút kéo y lên trên thuyền hoa.
Khi đó, người giữ chặt lấy y chính là Mục Ly Huy.
Chuyện đã xảy ra đến đây, vốn dĩ Tạ Văn Song hẳn là nên cảm tạ hắn, mà khi đó y cũng thật sự đã làm như vậy, còn hẹn sẽ đến tận nhà để bái tạ.
Không ngờ rằng, đến hôm sau chuyện đã xảy ra biến hóa.
.