Quyển 1 - Chương 10: : Bị kẻ đáng ghét đánh mông (H)Tuy nhiên dù có thể nhúc nhích nhưng trên người vẫn không thể vận được quá nhiều sức lực, vì để mê hoặc Mục Ly Huy, y vẫn luôn giả vờ suy yếu, không ngừng tức giận mắng hắn, chịu đựng cảm giác xấu hổ mặc hắn đùa bỡn nơi riêng tư của mình để tích góp sức lực.
Giờ sức lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng hắn đã nhịn không nổi nữa rồi, nếu lại tiếp tục như thế nữa thì sẽ khó giữ được sự trong sạch, thất thân (1) trong tay tên tiểu nhân dối trá đê tiện này.
(*) Thất thân: mất zinNhưng điều mà y không ngờ đến chính là từ sớm Mục Ly Huy đã căn cứ lượng dược trong rượu để phỏng đoán, suy đoán xem khi nào dược hiệu sẽ mất đi.
Hắn vẫn luôn đề phòng, khi y vung chân đá đến, hắn đột nhiên túm được cổ chân y, đồng thời cũng lui về phía sau, hóa giải đi lực đá này.
Chân bị túm lấy, cơ thể mất đi thăng bằng, Tạ Văn Song đột nhiên không kịp đề phòng, eo mềm nhũn bị quăng ngã trở về giường.
Sức lực vừa mới tích tụ cũng đã tiêu hao chẳng còn chút gì, y vùi người trong đệm chăn không ngừng thở dốc, cố gắng tích góp sức lực một lần nữa.
Tuy nhiên Mục Ly Huy sẽ không cho y thêm cơ hội này nữa.
Hắn túm lấy cơ thể y, lật người y lại ghé vào trên giường, sau đó chẳng biết rút một dải lụa đỏ từ chốn nào ra, quấn quanh cổ y, vòng ra đằng trước ngực y, quấn quanh hai tay y mấy vòng, trói hai cánh tay y ra sau lưng, buộc chặt y lại.
Không biết hắn đã dùng phương pháp gì mà dải lụa buộc chặt trên người thoạt nhìn không quá chặt nhưng Tạ Văn Song mạnh mẽ giãy giụa mấy cái, lại không thể nào giãy thoát được, nút thắt siết ở trên người lại càng lúc càng chặt.
Hy vọng dâng lên lại tan biến, hơn nữa sức lực đã hao hết, y không còn giãy giụa nữa, vùi đầu vào trong đệm chăn trên giường, có phần cam chịu, đến cả tức giận mắng mỏ cũng không buồn nữa.
Nhưng đây chỉ là sự bắt đầu, Mục Ly Huy hoàn toàn không có ý muốn buông tha y, sau khi đã trói chặt y xong thì túm lấy eo y, kéo y tới gần, bày thành tư thế đầu dán vào giường đệm, mông nhếch lên cao cao.
Tạ Văn Song còn chưa kịp phản ứng lại, một tiếng gió đã ập đến, “bốp” một tiếng, có một thứ gì đó nặng nề quất xuống trên cánh mông mềm mại trắng nõn của y.
…Một đòn đó vừa mạnh vừa đau, bỏng rát đau đớn.
Đại não Tạ Văn Song trống rỗng, sửng sốt một lát mới nhận ra được mình vừa bị đét mông.
Mà thứ đánh y chính là cánh tay phải hại y bị cấm túc nửa năm, cũng là cái tay vừa rồi cắm vào trong hoa huyệt của y, xoa nắn khuếch trương.
.