Quyển 1 - Chương 13: : Khai bao (H)Hắn đã phát hiện ra người dưới thân là kiểu người ăn cứng không ăn mềm, chỉ có cứng rắn một chút mới có thể khiến y nghe lời. Cảm giác ngứa ngáy tê dại từ nơi bị chà đạp lan tràn về phía sâu trong hoa huyệt, Tạ Văn Song run lên một chút, trong đường đi thế mà lại trào ra một luồng dịch nóng.
Âm đế mẫn cảm vẫn luôn bị bóp, vừa đau vừa sướng, y rốt cuộc không chịu nổi nữa, mặt đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được: “Phu quân…”Gọi xong, y lập tức nhắm chặt hai mắt, hai má nóng bỏng đến mức như sắp bốc khói, giống như sống không còn gì luyến tiếc mà lại giống như cam chịu.Tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu đó lại mang đến sự kích thích cực lớn đối với Mục Ly Huy.
Hắn không ngờ rằng có một ngày hắn có thể nghe được chính miệng y gọi mình một tiếng phu quân.
Hắn thở dồn dập, không thể nhẫn nhịn được dục vọng đang kêu gào nữa, buông thịt đế bị bóp đến sưng đỏ phồng to lên kia, bóp chặt lấy eo y, nhục hành thô dài thọc mạnh vào một cái, lập tức xé mở cơ thể y, cắm vào trong hoa huyệt yếu ớt non nớt kia.Cho dù lúc nãy đã nghiêm túc khuếch trương, tiểu huyệt lần đầu tiếp nhận côn thịt đến thăm vẫn quá chặt khít.
Đường đi non nớt trói buộc chặt chẽ cán thịt thô to, kẹp chặt lấy côn thịt cương cứng khiến Mục Ly Huy đau đớn không thôi.
Hắn dứt khoát ngó lơ cảm giác đau đớn kia, hít sâu một hơi, hung hăng ưỡn mạnh eo, vọt thẳng vào nơi sâu trong trong hoa huyệt.Chỉ khi chạm phải rào cản yếu ớt và mỏng manh như lá trong đường đi, côn thịt cứng rắn nóng bỏng mới dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó, thứ hung khí kia đã cắm vào lút cán trong đường đi chặt khít.Vài tia máu tươi tràn ra khi nhục hành thô dài lấp đầy tiểu huyệt rút ra bên ngoài, chậm rãi nhỏ giọt trên khăn trải giường đỏ rực. Mục Ly Huy nhìn sắc đỏ tươi chói mắt kia, nhìn hỉ phục đỏ thẫm treo trên người y, khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận nhuộm vẻ say mê, rốt cuộc cũng có được cảm giác chân thật khi đã chiếm hữu được toàn bộ người dưới thân.Nhục hành cắm vào trong cơ thể vừa thô vừa lớn, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt.
Nó hoàn toàn căng mở vách động giàu tính co giãn ra, vách tường trơn trượt và yếu ớt mỏng manh như lá bị căng ra, gần như sắp xé rách đường đi nhỏ hẹp.Sắc mặt Tạ Văn Song tái nhợt, y có thể cảm nhận được quá trình côn thịt cắm vào trong cơ thể.
Phần cán thịt thô to kia nhồi đầy đường đi trơn mềm, trong cảm giác đau đớn đó lại trộn lẫn với cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, cảm giác khô nóng cuồn cuộn ở bụng dưới dường như cũng được bình ổn một chút..