Quyển 1 - Chương 18: : Bị thao đến chịu không nổi (H)Theo động tác của hắn, dương vật thô to cương cứng giống như một con cự thú một lần nữa bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say.
Nó xoay một vòng trong hoa huyệt của y, phần cán che kín những gân máu nổi cộm hung hăng kích thích thịt huyệt non mềm, cọ xát thịt non mẫn cảm đến run rẩy từng cơn.
“Ưm ngươi muốn làm gì… Ư…” Tạ Văn Song chưa từng phải chịu đựng loại kích thích kịch liệt như thế này bao giờ.
Y không chịu được nổi, trong cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ, cơ thể càng mất đi toàn bộ sức lực, nằm bò ở nơi đó thở dốc không thôi.
Lưng của y trơn bóng trắng nõn, nhưng đường cong cơ bắp săn chắc uyển chuyển, dù rằng sợi dây lụa kia trói y không bao lâu nhưng vẫn để lại từng dấu dây thừng đỏ trên làn da y, khơi gợi ham muốn thi ngược của người khác.
Mục Ly Huy nhìn y, ánh mắt u ám sâu không lường được, không cho y bất kỳ thời gian để thích ứng nào, bóp chặt lấy vòng eo thon thả của y, nhanh chóng ưỡn thẳng hông, dùng sức mà thọc cắm.
Tạ Văn Song còn chưa trở lại lại từ sau tình triều của khi nãy đã bị hắn đâm cho không khống chế được mà nhào về phía trước.
Hai tay y theo bản năng chống xuống giường, phần eo không ngừng đong đưa theo động tác va chạm của hắn.
Mục Ly Huy cắm vào cực kỳ sâu, vừa nhanh lại vừa mạnh liệt, cơ bắp ở chân hắn đánh vào trên mông thịt của y một cách không hề lưu tình, va chạm đến mức khiến cho đôi gò trắng như tuyết và cong mẩy kia run lẩy bẩy.
Cái mông của Tạ Văn Song vừa bị quất đánh đến sưng đỏ còn chưa hết sưng, khi bị cơ bắp rắn chắc cứng rắn va chạm chỉ cảm thấy nóng rực đau đớn, bị đâm lâu rồi lại biến thành cảm giác kỳ quái không thể miêu tả được thành lời, khiến y không nhịn được mà chờ mong lần va chạm kế tiếp.
Đường đi trơn trượt non mềm bị nhục hành vừa thô vừa dài căng ra, mỗi một lần đi vào đều cắm vào nơi sâu nhất, quy đầu thô tròn không ngừng va chạm với cửa tử cung mẫn cảm, nghiền đè lên viên thịt mềm nhỏ bé trơn trượt kia, hung hăng cọ xát.
Khoái cảm cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong đường đi, cảm giác ngứa ngáy tê dại phủ kín toàn bộ dũng đạo, lại bị vật lớn cộm đầy gân máu gập ghềnh cọ xát, ủi phẳng cảm giác khó chịu, biến chúng thành khoái cảm càng kịch liệt hơn.
Sự kích động và vui thích trong cơ thể khiến cho người ta không nhịn được muốn chìm đắm vào đó, cơ thể Tạ Văn Song không khống chế được mà run rẩy, cổ họng càng tràn ra những tiếng hừ khó có thể ức chế.
Y phải cắn chặt răng mới nhịn được xuống tiếng rên rỉ sắp đến bên miệng.
.