Lên Nhầm Kiệu Hoa H


Sáng sớm tinh sương, Tạ Văn Song đã bị phụ thân y là Tĩnh An hầu gọi vào thư phòng, trách cứ một trận.

Ông răn dạy y làm việc không màng hậu quả, làm hại Mục Ly Huy bị thương tay phải.

Giờ sắp tới khoa khảo, một tài tử văn thải xuất chúng như hắn chỉ sợ là vô duyên với kỳ thi mùa thu năm nay.

Kỳ thi mùa thu ba năm mới tổ chức một lần, trong cuộc đời của một con người lại có bao nhiêu lần ba năm có thể chờ đợi được cơ chứ, cho nên Tĩnh An hầu cực kỳ tức giận, cũng hiếm khi răn dạy nghiêm khắc như thế.

Tạ Văn Song quả thật là thường xuyên gặp rắc rối, cũng không xa lạ với loại chuyện này, bình thường đều chỉ đứng yên tại chỗ nghe dạy dỗ, nghe dạy dỗ xong thì lại cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai, nhưng chuyện lần này, y lại cực kỳ không phục.


Y không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, ngày hôm qua sau khi đã lên được thuyền và thay quần áo xong, y còn đặc biệt đi tìm Mục Ly Huy, đã kiểm tra cánh tay hắn, sau khi đã chắc chắn cánh tay hắn không bị thương thì mới thả cho hắn rời đi.

Không ngờ rằng chỉ qua một buổi tối, cánh tay ngày hôm qua còn lành lặn của hắn đột nhiên bị thương, còn trở thành trách nhiệm của y nữa chứ.

Y không phục, biện giải, lại bị Tĩnh An hầu coi là không biết hối cải, trực tiếp cấm túc y, không cho phép y lại ra phủ nghịch ngợm nữa.

Tạ Văn Song suýt chút nữa thì tức chết, muốn tìm Mục Ly Huy lý luận cũng không có cách nào, chỉ có thể mỗi ngày ở yên trong phủ giận dỗi, chờ cho đến khi bị nhốt hơn nửa năm y mới được bỏ lệnh cấm, nhưng vẫn không cho phép y đến cạnh Khúc Giang.

Y không rõ tại sao rõ ràng là không bị thương, Mục Ly Huy lại muốn giả vờ bị thương để bôi nhọ y.

Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ tìm được một lời giải thích hợp lý, đó chính là Mục Ly Huy không tin tưởng với đợt khoa cử lần này, lo lắng chính mình thi không tốt sẽ mất mặt, cho nên đã tìm một cái cớ như thế để trốn tránh kỳ thi.

Cái tên ngụy quân tử này! Tự sợ thi không tốt nên bôi nhọ y, đồ nhát gan!Y nghiến răng nghiến lợi, từ đó về sau đã hoàn toàn chán ghét Mục Ly Huy.

Tạ Văn Song đưa Tạ Ngưng Trúc theo, Tạ Ngưng Trúc dắt ngựa, đến con hẻm đầu phố đông mua một chút điểm tâm rồi mới chậm rì rì về đến nhà.

Vừa vào cửa, y đã thấy Tĩnh An hầu phu nhân chuyên môn chờ ở y ở sảnh chính.

Bà hỏi: “Con còn biết về à?”Tạ Văn Song liếc nhìn sắc mặt của mẫu thân là biết ngay tình huống không ổn, chưa nói lời nào, lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên, rũ đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe mắng.


Tĩnh An hầu phu nhân đã sớm nói với y không được phép ra khỏi phủ, nhưng y lại nhân lúc bọn họ không chú ý chuồn ra ngoài, giờ bị bị bắt gặp tại trận, chỉ có thể chờ bà mắng.

Thấy y như thế, Tĩnh An hầu phu nhân giận sôi máu, buông chén trà trong tay xuống, nói: “Con nói con đã là người sắp thành thân, còn cả ngoài chạy khắp nơi ở bên ngoài.

Quy tắc ta dạy cho con đã học xong chưa? Con như thế, gả vào nhà người ta thì phải làm thế nào bây giờ?Tạ Văn Song cúi đầu, rũ mắt, nghe từng câu răn dạy của mẫu thân, suy nghĩ không biết đã sớm bay đến phương trời nào rồi.

Ước chừng nghe mẫu thân lải nhải gần nửa canh giờ, sau khi đồng ý với bà sẽ không chạy lung tung nữa, sẽ nghiêm túc học tập quy củ, y mới được thả cho về phòng.

Đương nhiên, Tĩnh An hầu phu nhân hoàn toàn không hề tin vào lời hứa hẹn của y, ngay hôm sau đã phái người trông chừng y, mãi cho đến ngày xuất giá.

Hôm thành hôn, từ sáng sớm y đã bị gọi dậy rửa mặt trang điểm, đang chờ đợi tân lang đến độ phát chán, Tạ Ngưng Trúc đột nhiên hưng phấn mà nói với y: “Thiếu gia, nghe nói hôm nay Mục công tử cũng đón dâu đấy ạ, thật đúng là trùng hợp.

”Tạ Văn Song bị đủ loại lễ nghi rườm rà tra tấn đến chẳng còn chút tính tình nào, nghe thế, y lười biếng liếc mắt nhìn hắn ta, chẳng hứng thú mấy mà nói: “Thế à? Ai gã cho hắn thì thật đúng là xui xẻo tám đời.


”Tạ Ngưng Trúc hậm hực nói: “Ta còn cảm thấy khá tốt đấy chứ, là tiểu công tử của nhà tế tửu Quốc Tử Giám, nghe nói cũng là một thiếu niên tài tử có văn chương nổi bật và tài hoa xuất chúng, rất xứng đôi với Mục công tử.

”Tạ Văn Song biết từ lần trước chạm mặt, hắn ta đã bị Mục Ly Huy thuyết phục hoàn toàn nên mặc kệ hắn ta.

Cũng may là không bao lâu sau, đội ngũ đón dâu của tân lang đã đến rồi.

Tạ Ngưng Trúc bận trước bận sau, không còn thời gian để bàn luận về Mục công tử với y nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận