Lên Nhầm Kiệu Hoa H


Quyển 1 - Chương 25: : Vỡ mất (H)Quá đau, nơi sâu trong trong bụng nhỏ giống như đã bị thọc xuyên, quy đầu cực lớn dâng trào đó chôn vào trong tử cung yếu ớt mẫn cảm, tê dại căng trướng trộn lẫn với đau đớn, dường như đến cả vách tường tử cung cũng đã bị nứt ra.Mục Ly Huy biết lần đầu tiên bị chơi vào tới tử cung chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Hắn cúi người xuống, trấn an hôn lên khuôn mặt y, lúc hôn tới nước mắt ướt đẫm mặn chát, một bàn tay hắn cũng đã tìm được đến huyệt khẩu của y, nhẹ nhàng xoa bóp qua lại thịt đế mẫn cảm của y, kích thích dục vọng y.Động tác dưới háng hắn lại không tạm dừng một chút nào, quy đầu mượt mà đè lên vách tường tử cung non nớt, thong thả đưa đẩy cắm rút.Tử cung bị khai thác luôn phải chịu đau khổ một phen, chi bằng rút ngắn quá trình này lại, y cũng có thể ít phải bị dày vò hơn.Sau khi cảm giác trướng đau kịch liệt đột ngột dâng lên rồi biết mất, tử cung trơn ướt chặt khít chậm rãi quen với vật lớn cắm vào trong đó, hơn nữa âm đế bị kích thích, cảm giác ngứa ngáy tê dại dâng trào từ trong hoa huyệt, Tạ Văn Song cau mày, cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói, khóc lóc xin tha: “Đau quá….

Phu quân… Bụng vỡ mất… Đau quá… Ta không chịu được…”Giọng y khàn khàn mềm mại, hoàn toàn không có uy thế hùng hổ trừng mắt mắng người của lúc ban đầu.Cung thất đằng trước trói buộc quá chặt, vừa non mềm lại vừa trơn ướt, nó siết chặt lấy quy đầu, sướng đến độ dựng thẳng cả tóc gáy lên.


Mục Ly Huy hít thật sâu, hắn thở hổn hển, không chút khách khí mà đưa đẩy cắm rút, vừa phải nhẫn nhịn ham muốn bạo ngược làm hỏng đối phương, vừa đến gần hôn lên môi y, hạ thấp giọng dịu dàng an ủi: “Không vỡ đâu, nơi này của ngươi còn phải sinh bảo bảo cho ta, không yếu ớt đến thế.”Tạ Văn Song vốn không nghe rõ hắn đang nói gì, đại não y trống rỗng, chỉ có thể tiếp nhận sự va chạm trong cơ thể.

Biên độ va chạm của Mục Ly Huy cũng không coi là quá lớn, nhục hành rời khỏi một nửa rồi lại cắm ngược trở vào, quy đầu tròn trịa thô lớn cọ xát với vách tường tử cung, nghiền mài lên thịt mềm bên trong tử cung, mang theo dòng điện mãnh liệt.Sau khi bị thọc vào rút ra và ma sát vài lần, Tạ Văn Song dần dần quen với cảm giác đè ép cường đại kia.

Nhục huyệt cắn chặt thả lỏng, trong tiếng xin tha không ngừng đó cũng dần pha chút ngọt ngào nũng nịu.Cảm nhận được y đã thả lỏng, Mục Ly Huy không hề nhẫn nhịn nữa, quy đầu cực lớn đột nhiên rút ra khỏi tử cung, sau đó lại một lần nữa hung hăng cắm vào, quy đầu tròn to cọ xát với cửa tử cung chặt khít, vừa tê vừa sướng.Tạ Văn Song run lẩy bẩy, ngực không ngừng phập phồng, hốc mắt đỏ ửng, trong ánh mắt tràn đầy sự cuồng loạn.


Mắt y trợn trắng, rên rỉ khóc thút thít theo động tác va chạm của hắn.Nơi sâu trong nhục huyệt, tử cung trơn ướt non nớt đã chịu kích thích, tiết ra mật dịch ấm áp dính nhớp.

Nó bao vây lấy quy đầu mượt mà, không ngừng co bóp co rút.Mị thịt trong đường đi cũng theo sát sau đó, một vòng rồi lại một vòng thịt non quấn lấy nhục trụ thô to, mấp máy mút vào, gặm cắn run rẩy.Cảm giác trói buộc cực hạn khiến cho hai mắt Mục Ly Huy tràn ngập tơ máu.

Hắn gần như mất đi lý trí, càng lúc càng giã mạnh vào hơn, càng lúc càng cọ xát nhanh hơn, nhục căn nóng rực hung hăng cắm vào trong hoa tâm non nớt, kịch liệt xỏ xuyên qua và khuấy đảo nơi đó.Ở chỗ sâu trong hoa huyệt kiều mị, chất nhầy trơn trượt trong suốt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, bị côn thịt đỏ tím dữ tợn lôi ra, bị khuấy thành một mớ hỗn độn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận