Quyển 1 - Chương 27: : Hai thángCho dù bị đè chặt và hung hăng chà đạp hơn nửa đêm, đến sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Tạ Văn Song vẫn tỉnh giấc.
Từ nhỏ y đã dậy sớm tập võ, đã quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi này.Mở to mắt ra, y chỉ cảm thấy cả người đau đớn, yết hầu giống như đã mất tiếng, vừa khô khốc vừa ngứa, hình như hai mắt cũng hơi sưng lên, chật chội đè nặng hốc mắt.
Cơ thể y giống như bị vật nặng nghiền đè, đau nhức không chịu nổi, tiểu huyệt cũng sưng lên, đau đớn nóng rực, còn cả nơi sâu trong trong bụng dưới nữa, nơi đó có cảm giác no căng quái dị giống như đang ngậm lấy một thứ gì đó.Y hơi giật giật cơ thể, co co đường đi lại, phát hiện ra không phải do mình ảo giác, không phải giống như đang ngậm thứ gì đó mà quả thật là có một thứ nặng trĩu đang cắm trong hoa huyệt, nhồi tràn đầy tiểu huyệt non nớt.Cảm giác căng trướng đó cực kỳ quen thuộc, khiến cho y hồi thần từ trong ý thức hỗn độn.
Y nhớ tới những chuyện đã xảy ra đêm qua, lúc này mới phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong một vòng tay ấm áp.
Một chân của nam nhân quấn trên người y, dương vật của nam nhân vẫn còn đang cắm trong hoa huyệt y, eo y cũng bị cánh tay rắn chắc của nam nhân ôm lấy, cả người đều bị khóa chặt trong lòng ngực hắn.
Ngực hắn dán lên ngực y, không ngừng phập phồng lên xuống theo nhịp thở.Tạ Văn Song ngẩng đầu lên, đập vào mắt y chính là khuôn mặt nho nhã tuấn mỹ của Mục Ly Huy.
Hắn nhắm mắt lại, hơi thở từ tốn vững vàng, dường như vẫn còn đang trong giấc mộng.Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, Tạ Văn Song đột nhiên hoàn hồn, lửa giận trong nháy mắt bùng cháy.
Y hung hăng đẩy vòng tay ôm ấp của Mục Ly Huy ra, chịu đựng cảm giác không khỏe trên người, giãy giụa muốn chống người ngồi dậy, nắm chặt nắm đấm đánh về phía khuôn mặt tuấn tú đó.Trong quá trình giãy giụa của y, Mục Ly Huy đã tỉnh lại.
Hắn mở đôi mắt đen như mực ra nhìn y, cũng không hề tránh né, trong chớp mắt khi y nâng nắm đấm lên, hắn nhàn nhạt nhắc nhở: “Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi mùa thu rồi.”Hắn vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn pha giọng mũi khàn khàn, nghe giống như một câu nỉ non, cực kỳ mê hoặc lòng người.Những lời này ban đầu có vẻ như không hề liên quan đến tình huống bây giờ, cũng không có sức uy hiếp gì cả nhưng lại có lực sát thương cực lớn với Tạ Văn Song.
Cả người y cứng đờ, nắm đấm giơ lên lập tức ngừng lại giữa không trung..