#Lên nhầm kiệu hoa, gả cho tên ăn chơi trác tángQuyển 2 - Chương 1: : Tiếng sáoThượng tuần tháng sáu, trời đang là giữa hè, thời tiết nóng bức khó chịu.Mặt trời chói chang chiếu rọi cả ngày trời, đến chạng vạng mới nổi gió mát, cuối cùng mới có được một chút mát mẻ, thế tử Chung Lân Cẩm của nhà Trấn Viễn hầu cùng với một đám ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng ngồi trên một chiếc du thuyền xuôi dòng Khúc Giang, uống rượu ngon, hóng gió mát và thưởng thức cảnh đẹp ven sông.Trên một chiếc du thuyền lớn nhường đó chỉ có đám tử đệ nhà huân quý bọn hắn cùng với các tôi tớ và gã sai vặt đi theo hầu hạ.
Trên thuyền không có ca nữ hay đào kép linh tinh gì cả, cũng không phải là bọn họ đã thu liễm tính nết và hối cải làm người mà bởi vì vị thế tử hầu phủ Chung Lân Cẩm này sắp sửa thành thân rồi.Trước khi đính hôn Chung Lân Cẩm cũng giống như bọn họ, ngày thường cả bọn đều sẽ kết bè với nhau đi tìm hoan lạc mua vui, ăn chơi đàng điếm, tận tình hưởng lạc.
Nhưng từ sau khi đính hôn, hắn như thể đã biến thành một người khác, không ra ngoài tiêu xài hoang phí, không trêu hoa ghẹo nguyệt còn cả ngày đúng giờ Mão đến phủ nha thượng chức.Mọi người cũng hiểu cho điều này, bởi vì người mà hắn muốn nghênh thú là tiểu thiếu gia của nhà Tĩnh An Hầu Tạ Văn Song.
Y và Chung Lân Cẩm là trúc mã lớn lên cùng nhau, cũng khá quen biết với bọn họ nên mọi người đều rất quen thuộc với y.Dù ngày thường đám người như bọn họ chỉ có ăn không ngồi rồi mà lêu lổng nhưng lại cực kỳ chú ý nghĩa khí, bởi vì Tạ Văn Song là một người bằng hữu mà bọn họ đều quen biết, bọn họ không thể làm ra chuyện có lỗi với bằng hữu, càng miễn bàn đến mối quan hệ giữa phủ Tĩnh An hầu và phủ Trấn Viễn hầu, thế nên cũng không cảm thấy hành vi khác thường này của hắn có vấn đề gì.Vì thế chính hắn không đi lêu lổng, mà cả đám huynh đệ để có thể đi ra ngoài uống rượu với hắn, cũng chỉ có thể từ bỏ những oanh oanh yến yến kia, cùng “ăn chay” với hắn.Bọn họ chán chường nhìn cảnh sắc ven sông không biết đã nhìn thấy bao lần, mọi người đều bị tẩm trong tiết trời khô nóng này, lười biếng mà ngồi tựa lưng vào thành ghế.
Một đám người dư thừa tinh lực ũ rũ giống như bị sương đánh vậy.Ngay tại lúc này, từ nơi xa bỗng nhiên có một chiếc thuyền hoa con con chèo đến đây.
Mái thuyền cong cong, tinh xảo tuyệt luân, tiếng đàn uyển chuyển trong trẻo truyền từ trong thuyền ra giống như dòng sông trong vắt chảy từ trên núi cao xuống, tựa như hàng vạn khe suối nhỏ giữa cánh rừng tùng, tựa như một luồng gió lạnh tràn ra giữa tiết trời khô nóng này, khiến cho mấy người đang mơ mơ màng màng tức khắc tỉnh táo lại, theo bản năng ngồi dậy quay đầu nhìn sang..