Quyển 2 - Chương 2: : Liễu Sương DongXuyên qua khung cửa sổ chạm rỗng, bọn họ có thể nhìn thấy có vài người đang trên chiếc thuyền hoa bên phía đối diện.
Họ đều là song nhi, thoạt nhìn ai nấy đều có khí chất ôn hòa văn nhã, tràn ngập hơi thở thi thư, trong đó, người dựa vào cửa sổ là người nổi bật nhất.
Người nọ mặc một đạo bào trắng, khí chất lãnh đạm, dung mạo thanh lệ uyển chuyển.
Khuôn mặt tinh xảo của đối phương giống như được bút mực phác họa ra, phảng phất như thiên tiên, thoạt nhìn thanh lãnh xuất trần, không dính chút bụi trần khói lửa nào.
Nhưng rồi lại khiến người ta vô cớ muốn làm bẩn và khinh nhờn.
Những người có mặt trên thuyền đều là vài tên công tử phóng đãng không sợ trời không sợ đất, ngày thường tầm hoa vấn liễu, thanh sắc khuyển mã, chỉ có chuyện bọn họ không làm được, không có chuyện bọn họ không dám nghĩ đến, nhất là loại người thoạt nhìn không nhiễm bụi trần kia càng khiến cho đám người thấy thứ mình thích là lại rõ dãi kia tâm thần nhộn nhạo.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của bọn họ đều trở nên nóng rực, hô hấp dồn dập, miên man bất định.
Chờ đến khi thuyền hoa đã đi xa, đột nhiên có một giọng nói vang lên đánh gãy vọng tưởng của bọn họ, trong giọng nói còn mang theo một chút say mê: “Là Liễu Sương Dong, tiểu công tử nhà Quốc Tử Giám tế tửu.
”Dù rằng hắn ta không chỉ đích danh người mà mình nhắc đến là ai nhưng mọi người ở đây đều là những vị khách lưu luyến chốn bụi hoa, ai cũng đều hiểu rất rõ chính là người ngồi tựa vào cửa sổ đó.
Vừa nhắc đến cái tên Liễu Sương Dong này, mọi người đều cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Trong các kẻ sĩ ở chốn kinh thành này, vị Liễu tiểu công tử nhà Quốc Tử Giám tế tửu này cũng là một người nổi danh, nghe đâu không chỉ có tài hoa hơn người mà cả thi thư lễ nhạc đều tinh thông cả, hơn nữa còn có dung mạo xuất chúng, khí chất tuyệt hảo.
Ngay cả những kẻ ăn chơi trác táng vô công rỗi nghề như bọn họ đây cũng đã từng nghe thấy tên y, chỉ là thông thường y chỉ tham gia một vài hội thơ tư nhân, rất ít khi lộ diện ở những trường hợp công khai, vì thế nên mọi người hầu như chưa từng thấy mặt bao giờ.
Hôm nay vừa chạm mặt, quả nhiên là lời đồn không giả, đúng thật là một mỹ nhân hiếm có.
Vừa thấy mỹ nhân, cả đám lập tức không còn uể oải nữa, đột nhiên có tinh thần, mồm năm miệng mười thảo luận.
“Đã sớm nghe nói Liễu công tử tài mạo song toàn, giờ được gặp, quả thật là không phải lời đồn!”“Người còn chưa thấy Liễu tiểu công tử triển lãm tài học, sao lại biết y không phải hư danh chứ?”“Thế dung mạo đã là thật rồi, học vấn còn có thể giả được hay sao?”“Nghe nói vị tiểu công tử này vẫn chưa thành thân, ngươi có muốn thử đến cầu thân một phen không, biết không chừng mắt của Liễu tế tửu không tốt, vô tình khiến cho ngươi mèo mù vớ phải chuột chết, nhặt được món hời ôm mỹ nhân về nhà đấy.
”“Thế thì ít nhất cũng phải học thuộc lòng được hết Tứ Thư Ngũ Kinh rồi hẳn nói đến chuyện này đi, nếu không cho dù tế tửu nhà người ta có mù mắt cũng không mù đến nông nỗi đó chứ.
”Tuy nhiên, vị huynh đệ đã chỉ ra thân phận của Liễu tiểu công tử trước đó đã phá tan mộng đẹp của mọi người: “Đừng mơ tưởng nữa, nghe nói Liễu công tử đã đính hôn, sắp phải thành thân rồi.
”Trong tiếng kêu rên tiếc hận, có người hỏi: “Là tên nhãi nào nhặt được món hời lớn thế?”“À, nghe đâu là công tử nhà Lại Bộ thượng thư Mục Ly Huy.
”.