Lên Nhầm Kiệu Hoa H


Trước khi lên kiệu Tĩnh An hầu phu nhân đã dặn dò riêng y, bảo y cần phải đoan đoan chính chính nghênh đón phu quân vào động phòng, nếu như để cho bà biết y không ngoan ngoãn vâng theo lời bà nói thì đừng nghĩ y đã gả đến nhà người khác là trốn được, bà vẫn có thể xử được y.Những lời này của Tĩnh An hầu phu nhân thật ra không hề khoa trương, bà và mẫu thân của Chung Lân Cẩm – Trấn Viễn hầu phu nhân là khuê mật, là thủ mạt chi giao (1), nếu như y không nghe lời, bà tuyệt đối sẽ đến tận nơi tự dạy dỗ y.Chưa đợi y sửa sang lại y phục xong, bước chân của người đẩy cửa bước vào đột nhiên khựng lại, sau khi ngừng lại khoảng chừng một cái chớp mắt, không hiểu tại sao người nọ lại lùi lại, bắt đầu nói gì đó với gã sai vặt canh giữ ở cửa.Giọng hắn đè rất thấp, Tạ Văn Song không nghe rõ, cũng không quan tâm, mau chóng nhân dịp này sửa sang lại chính mình một cách đoan trang chỉnh tề một lần nữa.Chờ cho đến khi tân hôn phu quân của y mở cửa đi vào, y đã yên yên lặng lặng ngồi ở đó, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.Trong không khí vang lên một tiếng cười khẽ, giọng rất nhẹ, chẳng mấy chốc đã tiêu tán, khiến Tạ Văn Song có phần hoảng hốt, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.Tuy nhiên hiện thực không cho phép y tự hỏi quá lâu, phu quân của y chẳng mấy chốc đã bước đến trước mặt y.

Tạ Văn Song rũ mắt nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy đối phương đi một đôi giày lụa màu đỏ mới tinh, không hề giống với phong cách thường ngày của Chung Văn Cẩm.Tân hôn phu quân đứng ở trước mặt y, nhưng lại không đến vén khăn voan.


Tạ Văn Song có phần nôn nóng nhưng lại không thể nào thúc giục đối phương được, trước khi được vén khăn voan, y không thể nói chuyện, cũng không được phép lộn xộn.Lại không ngờ rằng, người nọ đột nhiên bưng một chén rượu đưa đến tay y.Y theo bản năng giơ tay nhận lấy chén rượu đó, trong đầu lại nghĩ, thế này không hợp quy củ, đáng lẽ nên xốc khăn voan trước rồi mới uống rượu hợp cẩn mới đúng.Tuy nhiên rất nhanh sau đó, y đã tỉnh táo lại mà lén tự cười chính mình.

Người trước mặt này là Chung Lân Cẩm chứ không phải là những ma ma dạy y quy củ.

Chung Lân Cẩm giống như y vậy, phiền chán nhất là bị những quy củ kia trói buộc, hắn ta không hành động theo quy củ là chuyện bình thường, y thật đúng là bị những lời dạy dỗ lặp đi lặp lại liên tục suốt mấy ngày nay của mẫu thân làm cho mơ hồ.Vì thế, Tạ Văn Song cũng không hề nghĩ nhiều, nâng cánh tay lên giao bôi uống cùng với đối phương.Cánh tay bị quấn lấy, lúc cơ thể của ‘Chung Lân Cẩm’ tựa sát đến, Tạ Văn Song có phần không được tự nhiên.


Y và ‘Chung Lân Cẩm’ đều quen biết nhau  từ nhỏ, thường xuyên cùng uống rượu nhưng lại chưa từng gần gũi với hắn ta như thế này bao giờ.

Bị hơi thở ấm áp đó bao phủ, cả người Tạ Văn Song nổi cả da gà, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.Nghĩ đến chuyện lát nữa có lẽ sẽ phải làm những chuyện mà phu thê phải làm với nhau, y càng xấu hổ không chịu nổi hơn, nội tâm giống như bị tra tấn.Sau khi mất tự nhiên uống xong ly rượu hợp cẩn này, y lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ nữa.

Lần này hai người cách nhau thực sự rất gần, y có thể nghe thấy hết sức rõ ràng, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.Chưa đợi y kịp nghĩ kỹ, trước mắt nhoáng lên một cái, khăn voan đỏ đội trên đầu đã bị người ta lấy xuống.Chợt nhìn thấy ánh sáng, Tạ Văn Song khó chịu nheo mắt rồi mới nhìn về phía phu quân đứng ở bên cạnh.


Chờ cho đến khi thấy rõ khuôn mặt của người trước mắt, sắc mặt y đột ngột thay đổi, đứng bật dậy từ trên giường, hỏi: “Sao lại là ngươi?”Người đứng ở trước mặt có vóc người rắn rỏi, tuấn lãng thanh dật, vốn không phải là thế tử nhà Trấn Viễn hầu Chung Lân Cẩm – tân hôn phu quân của y mà là người mà y bình sinh ghét nhất, trưởng công tử Mục Ly Huy của nhà Lại Bộ thượng thư.Nhìn thấy tân hôn thê tử bị đổi thành người khác, Mục Ly Huy lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, hỏi: “Người hỏi hẳn phải là ta mới đúng.”Tạ Văn Song vốn không quan tâm hắn đang nói gì, vội vàng nhìn xung quanh quan sát căn phòng tân hôn trước mặt.Căn phòng này rất xa lạ, cách sắp xếp gương lược và dụng cụ cũng rất xa lạ, vốn không phải là những món đồ dùng mà Tĩnh An Hầu phủ chuẩn bị cho y.Chắc chắn là đã xảy ra sai lầm ở đâu đó rồi, trong lòng y mờ mịt, vừa sợ hãi vừa nôn nóng, quay gót chân định rời khỏi nơi này để ra ngoài xem xét tình huống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận