Quyển 2 - Chương 17: : Cưỡng ép ‘thổi tiêu’ (3) (H)Bởi vì đau đớn nên trong đôi mắt y tràn ngập sương mù mênh mông ướt át.
Đuôi mắt y đỏ lên, trán ứa một lớp mồ hôi mỏng, sợi tóc đen nhánh rối loạn dính bết vào thái dương, giống như đóa hoa súng bị mưa gió bẻ gãy, khiến cho ham muốn thi ngược của Chung Lân Cẩm bành trướng không ngừng.
Hít sâu một hơi, hắn kiềm chế dục vọng bạo ngược của mình, xác nhận lại một lần nữa, bởi vì nhẫn nhịn mà giọng nói của hắn trầm thấp khản đặc: “Đã nghĩ kỹ chưa?”Đáp lại hắn chỉ có tiếng thở dốc rối loạn và sự im lặng.
“Được lắm.
” Hắn không nói thêm gì nữa, đột nhiên trở cổ tay, nến đỏ cầm trong tay thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào nơi yếu ớt non mịn giữa hai chân Liễu Sương Dong.
Sau đó, nến đỏ ngả về phía trước, một giọt nhiệt dịch nóng bỏng đột nhiên nhỏ giọt xuống thịt mềm mẫn cảm đỏ hồng đó.
“A! Không cần! Đau quá!”Cảm giác đau đớn cực kỳ bén nhọn ùa lên từ trong hoa huyệt, Liễu Sương Dong đột nhiên run rẩy một chút, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Khác với cảm giác nóng rát đau đớn ở ngực, hoa huyệt vừa yếu ớt lại mẫn cảm, sáp nến nóng rực nhỏ giọt trên tiểu huyệt, nóng rát đau đớn, chỉ là một giọt thôi mà y đã không chịu nổi nữa.
“Đã nghĩ kỹ chưa?” Chung Lân Cẩm tiếp tục truy hỏi.
Cả người Liễu Sương Dong đều đang run rẩy, dường như cả linh hồn đều đang run rẩy.
Y nhìn cây nến đỏ trong tay hắn, làm thế nào cũng không thể nói được câu từ chối, im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cắn chặt môi, gật gật đầu.
Trong chính sảnh của phòng tân hôn, cây nến đỏ mà Chung Lân Cẩm cầm trong tay vẫn không ngừng lay động.
Một khi đã thỏa hiệp, Liễu Sương Dong giống như bị rút đi mất linh hồn, gò má đẫm mồ hôi mỏng trở nên đỡ đẫn, đôi mắt đen u ám, cả người trông giống như một đóa hoa rơi bị cuồng phong thổi bay, tan thành tro bụi.
Thấy dáng vẻ chật vật thê thảm của y, Chung Lân Cẩm cũng hoàn hồn từ trong ham muốn lăng ngược không những không đứt đoạn mà còn dâng trào dữ dội hơn.
Hắn lập tức tràn ngập thương tiếc, vội vàng thả nến đỏ xuống bàn, cúi người xuống kiểm tra cái nơi bị sáp nến làm bỏng của y.
Sáp nên đỏ đã đọng lại, dính vào trên làn da non mịn trắng muốt, trông xinh đẹp một cách dị thường.
Hắn vươn ngón tay ra, muốn bóc lớp sáp đọng kia ra nhưng khi đầu ngón tay chỉ vừa mới chạm vào đó, làn da trắng nõn kia lập tức hơi run run, dường như đã bị kích thích không nhẹ.
.