Lên Nhầm Kiệu Hoa H


Ai ngờ hai chân lại đột nhiên mềm nhũn, cơ thể giống như bỗng nhiên bị rút kiệt sức lực, không đứng thẳng được.

Thấy sắp ngã lăn ra đất, y đã bị Mục Ly Huy đỡ lấy, đặt lên giường đệm ở phía sau.Cơ thể y lọt thỏm trong chăn đệm mềm mại, y cố gắng giãy giụa muốn đứng lên nhưng đến một đầu ngón tay cũng không nâng dậy được nổi, nơi sâu trong bụng nhỏ bất chợt dâng lên cảm giác khô nóng.Trong tình huống nguy cấp hỗn loạn như thế, đầu óc của y lại tỉnh táo lạ thường, lập tức nhận ra được chén rượu vừa nãy mà y uống có vấn đề.Thật ra tình huống như thế này là chuyện bình thường, có một vài nhà vì để đảm bảo tân hôn phu thê có thể viên phòng thuận lợi, quả thật họ sẽ cho vào trong rượu hợp cẩn một vài loại dược vật trợ hứng, để cho phu thê có thể tốt đẹp hoàn thành việc đó, có lẽ ly rượu mà y vừa uống chính là loại rượu đó.Tuy nhiên, y hoàn toàn không hề cho rằng Mục Ly Huy vô tội.


Một khi gặp phải chuyện gì có liên quan với hắn, y luôn không e dè suy đoán một cách cực có ác ý.Cơ thể y mềm nhũn, càng không thể dùng sức, chỉ có thể giương mắt lên trừng hắn.

Khuôn mặt vốn tinh xảo, bừng bừng sức sống từ trước đến nay bây giờ lại bị phủ kín dưới lớp ráng hồng, nói một cách cực kỳ chắc chắn: “Ngươi cố ý.”Chỉ một chốc lát thế thôi mà hơi thở của y cũng có phần không quá ổn định, nhẹ nhàng thở hổn hển.Y nói thế cũng không phải là phỏng đoán không có căn cứ mà là có nguyên nhân.

Mục Ly Huy là một người tuân theo quy củ, nhất định sẽ không quên chuyện phải xốc khăn voan lên trước rồi mới uống rượu hợp cẩn, mà vừa rồi hắn lại đưa rượu hợp cẩn cho y trước, chắc chắn là đã sớm có dự mưu.Mục Ly Huy đứng ở bên cạnh y, rũ đôi mắt đen nhánh nhìn y, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ khiêm tốn hữu lễ kia nhưng cũng không phủ nhận.Quả nhiên là như thế!Tạ Văn Song tức giận không thôi, ngực càng phập phồng kịch liệt hơn, chất vấn: “Tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi, ngươi gạt ta uống rượu này là muốn làm gì?”Khóe môi Mục Ly Huy cong lên, đáp: “Đương nhiên là làm chuyện mà một tên tiểu nhân đê tiện sẽ làm rồi.”Tiểu nhân đê tiện sẽ làm chuyện gì? Tạ Văn Song còn chưa kịp phản ứng thì trước ngực đã nặng trĩu, cơ thể hán áp xuống chặn y lại, sau đó môi bị hắn hung hăng hôn lên.Cơ thể y cứng đờ, muốn nhấc chân lên đá văng hắn ra nhưng tay chân lại mềm nhũn, hoàn toàn không thể vận sức được, uổng có một thân vũ lực nhưng lại chỉ có thể nằm ở đó mặc hắn muốn làm gì thì làm.Hắn nặng nề đè chặt y, Tạ Văn Song không ngờ rằng một người đọc sách, ấy thế mà cơ thể Mục Ly Huy lại nặng đến nhường đó.

Hắn bất chợt đè lên người y, gần như khiến y muốn ngất đi.Hơn nữa cái hôn của hắn càng khiến y không thể hít thở được.Hoàn toàn tương phản với khí chất ôn văn nho nhã và khiêm tốn của hắn, nụ hôn của hắn bá đạo kịch liệt, vừa áp lên đã đoạt lấy toàn bộ hơi thở trong miệng Tạ Văn Song, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào trong khoang miệng y, càn quét và quấy loạn khắp nơi, quấn lấy đầu lưỡi mềm của y nặng nề mút vào và gặm cắn, mút đến độ gốc lưỡi của y tê dại, cằm ê ẩm.Tạ Văn Song uống phải rượu có bỏ thêm dược vật trợ hứng vốn không có sức lực phản kháng, mở rộng đôi môi, mặc cho hắn càn quét và cướp đoạt khắp nơi, trong xoang mũi toàn là hương trầm hương trong trẻo thanh nhã trên người hắn.


Rõ ràng là bị kẻ mà mình ghét nhất hôn nhưng lại không khiến y có cảm giác bài xích giống như trong tưởng tượng.

Bị hôn một cách kịch liệt như thế, cảm giác khô nóng không ngừng cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể lại bị hòa hoãn một chút, khiến y cảm thấy thoải mái.Nội tâm Tạ Văn Song sợ hãi.

Y biết như thế là không đúng nhưng lại không có cách nào chống cự được cảm giác thăng lên trong cơ thể.


Không khí trong phổi dần dần bị tiêu hao chẳng còn chút gì, đại não cũng trở nên hỗn độn, bị động thừa nhận sự xâm lược và xâm nhập bá đạo đó.Y thường xuyên tập võ, nhiệt độ trong khoang miệng rất cao, tựa như dáng vẻ luôn luôn tràn ngập sức sống của y vậy, khiến cho Mục Ly Huy trầm mê.

Hắn lại đè y hôn sâu trong chốc lát, mãi cho đến khi hai má Tạ Văn Song đã ửng đỏ lên, hai mắt ậng ra ánh nước mông lung mới buông y ra.Vừa hấp thu được không khí, Tạ Văn Song không kịp lo thở dốc mà trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp: “Tiểu nhân đê tiện kia, buông ta ra, nếu như ngươi dám làm ra chuyện xằng bậy với ta, cha mẹ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Còn nữa, cả Trấn Viễn hầu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận