Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2


Không chỉ có Lục Thừa Mẫn, ngay cả ông cụ Lục và Trần Tố Anh cũng bị căng thẳng bởi phản ứng của bác sĩ Hồ.

Ông cụ Lục đứng dậy, hỏi: “Cháu tôi thế nào rồi?”
Tô Yên cũng nhìn chằm chằm bác sĩ Hồ.

Rốt cuộc là bác sĩ Hồ đã phát hiện ra gì rồi, hay là đang bắt tay diễn kịch với Lục Thừa Mẫn?
Bác sĩ Hồ nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tình hình rất không tốt.

Ông Lục, tôi mong có thể mượn một nơi để nói chuyện.”
“Được.” Ông cụ Lục cũng nghiêm túc lên: “Đến phòng làm việc của tôi.”
“Ông nội, con đi với ông.” Lục Thừa Mẫn đỡ ông cụ Lục, ba người cùng nhau đi đến phòng làm việc.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên, Lục Minh Khánh và Trần Tố Anh.

Trần Tố Anh cẩn thận đóng cửa lại, sau đó quay về lại, nói nhỏ: “Con trai, không phải là bị nhìn ra rồi chứ?”
Lục Minh Khánh cũng có hơi lo lắng nói: “Em thấy bác sĩ lần này anh hai tìm đến cũng có năng lực.

Anh cả, lỡ như người tên Hồ đó nói bậy nói bạ, nói lỡ miệng thì làm sao đây?”
Lục Cận Phong thong thả vuốt tay áo, cười lạnh một tiếng: “Lục Thừa Mẫn trở về, có lẽ là nên giật dây những chi còn lại của nhà họ Lục chuẩn bị quan tài cho con rồi.”
Lời này càng khiến người ta khó hiểu hơn.

Tô Yên nhíu mày: “Lục Cận Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Cận Phong giải thích: “Thuốc mà Xa Thành Nghị đã đưa cho anh uống có thể tạo thành một loại giả tưởng rằng anh đã là dầu hết đèn tắt.”
Lục Minh Khánh nói: “Anh cả, anh đang cho anh hai cơ hội ra tay sao?”
Đôi mắt Lục Cận Phong trở nên sâu thẳm: “Chú hai và hai cha con Lục Thừa Mẫn quá mức cẩn thận, nếu như không ở phía sau đẩy một phát, bàn cờ này sẽ trở thành thế cờ chết.”
Quả nhiên, như những gì Lục Cận Phong đã nói, sai khi ba người đi ra khỏi phòng làm việc, Lục Thừa Mẫn bày ra dáng vẻ thương xót cho Lục Cận Phong: “Anh cả, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, tôi nhất định sẽ tìm thêm bác sĩ có tiếng chữa bệnh cho anh.”
Ông cụ Lục liên tục thở dài, dường như thoáng chốc đã già đi không ít, trong đôi mắt đục ngầu ánh nước mắt.

Lục Minh Khánh an ủi: “Ông nội, ông đừng lo lắng.


Không phải Vạn Nhất đã nói ngày mai sẽ dẫn một bác sĩ có tiếng đến sao.

Anh cả nhất định sẽ không sao.”
Ông cụ Lục đứng chỗ đầu giường Lục Cận Phong, căn dặn: “Tiểu Phong, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc tốt thân thể.”
Sau khi bác sĩ Hồ và Lục Thừa Mẫn rời đi, Lục Minh Khánh ở lại nhà cũ, Trần Tố Anh chuẩn bị một căn phòng ở cách vách Lục Cận Phong cho Tô Yên.

Trần Tố Anh cũng mong có thể được bồng cháu sớm, nhưng suy cho cùng thì Tô Yên cũng chưa được gả đi, bà cũng phải suy nghĩ cho danh tiếng của Tô Yên.

Tô Yên đi ra khỏi phòng Lục Cận Phong, chuẩn bị xuống lầu, lại đụng phải Lục Minh Khánh chỗ cầu thang.

“Lục nam thần.”
Tô Yên chào một tiếng.

“Cô Tô.” Lục Minh Khánh gật đầu, hỏi: “Đã quen chưa?”
“Cũng được.” Tô Yên mỉm cười.

Đối diện với Lục Minh Khánh, ít nhiều gì vẫn có chút xấu hổ.

Dù sao thì trước kia Lục Minh Khánh cũng là cấp trên của mình.

“Vậy thì tốt.”
Hai người nhất thời không nói gì, đột nhiên yên tĩnh lại.

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Yên kêu lên, là Hạ Vũ Mặc gọi video đến.

Tô Yên vừa chỉ điện thoại vừa nói: “Tôi nhận cuộc gọi video đã.”
Cuộc gọi này gọi đến quá đúng lúc, vừa vặn làm giảm bớt sự xấu hổ.

“… Được.”
Lục Minh Khánh vốn là một người rất biết nói chuyện, nhưng ở trước mặt Tô Yên, thì lại luôn luôn không biết phải nói gì.


Tô Yên cầm điện thoại đi xuống lầu gọi video với Hạ Vũ Mặc.

Cô cũng thuận tiện nói cho Lưu Tuyết Lam và Lý Mộc Sinh biết là tạm thời cô sẽ chuyển đến nhà cũ của nhà họ Lục để chăm sóc cho Lục Cận Phong.

Ngày hôm sau.

Như những gì Lục Cận Phong đã đoán, sáng sớm ngày sau, các đài truyền thông đều đưa tin Lục Cận Phong bệnh tình nguy kịch.

Ngay cả tập đoàn Lục thị cũng rơi vào bầu không khí căng thẳng.

Tô Đình Nghiêm cố ý gọi điện thoại cho Tô Yên, thăm dò thực hư: “Tiểu Yên, Lục Cận Phong thật sự sắp chết rồi sao?”
Tô Yên thản nhiên nói: “Báo chí đưa tin ông cũng thấy rồi đấy.”
Tô Đình Nghiêm thở dài trong điện thoại: “Cha còn tưởng là những ngày tháng tốt lành của con sắp đến rồi, không ngờ là còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục, Lục Cận Phong đã sắp chết rồi.”
Tô Yên cười lạnh một tiếng: “Thừa dịp bây giờ tôi còn chưa tiếp nhận tập đoàn Tô thị, ông còn có thể đổi ý, đợi tôi nắm trong tay rồi, ông muốn lấy lại cũng không dễ dàng gì đâu.”
“Cha sao có thể đổi ý chứ, cha là loại người đó sao? Công ty đã giao cho con rồi, thì nó chính là của con.” Tô Đình Nghiêm nói: “Không phải còn nhà họ Lý đó sao.

Tiểu Vân, nhà họ Tô trông cậy vào con.”
“Ha!” Tô Yên cười nhạo một tiếng, cúp điện thoại.

Cô không hề trực tiếp tiếp nhận công ty, mà trực tiếp cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đi tìm phó tổng giám đốc của công ty, đưa phó tổng giám đốc lúc đó lên chức chủ tịch đại diện.

Thay vì tiếp nhận một cục diện rối rắm, chi bằng tìm người khác giải quyết cho.

Lúc đưa ra quyết định này, Tô Yên còn đặc biệt xin ý kiến của Lý Mộc Sinh, nhận được sự tán thành của Lý Mộc Sinh, cô mới thực hiện.

Tô Yên nói chuyện xong, vừa ra khỏi quán cà phê, lập tức bị người ta chặn lại.

“Cô Tô, cậu chủ của chúng tôi có lời mời.”

Tô Yên liếc nhìn chiếc xe ở phía đối diện, cửa xe được hạ xuống, người ngồi bên trong chính là Chu Kiệt.

Ban ngày ban mặt, cũng không thể nào lại bắt cóc cô đâu nhỉ?
Tô Yên chần chừ đi qua, cười gượng nói: “Cậu cả Chu, trùng hợp thật.”
“Tôi đã đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi.” Chu Kiệt liếc mắt qua ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu Tô Yên lên xe: “Trước kia có vài chuyện chưa nói xong, tìm một nơi rồi nói tiếp đi.”
“… Không cần đâu nhỉ…”
Tô Yên nhìn vệ sĩ mà Chu Kiệt dẫn theo, dường như cũng không cho phép cô từ chối.

Chu Kiệt nhìn Tô Yên: “Sao, cô Tô sợ tôi làm hại gì cô à? Cô yên tâm, Chu Kiệt tôi không phải loại người lấy oán báo ơn.

Để che giấu cho tôi, một mình cô đã dẫn dắt đám người của tổ chức Ám Dạ rời đi.

Phần ân tình này, Chu Kiệt tôi đã nhớ kỹ rồi.”
Tô Yên mím môi, cảm thấy quá xấu hổ để nói đây chỉ là một hiểu lầm.

Tổ chức Ám Dạ căn bản là không phải nhắm về phía Chu Kiệt, mà chỉ là đến tìm cô mà thôi.

Cô cũng không có vĩ đại như lời Chu Kiệt nói, hy sinh thân mình dẫn dắt người của Ám Dạ rời đi.

Chẳng qua cô đã giữ một chân còn lại cho Chu Kiệt, Chu Kiệt quả thật nợ cô một ân tình.

Tô Yên lên xe: “Đi đâu?”
“Để trả ơn cho cô, tôi quyết định tặng cô một món quà lớn.”
“Quà lớn?” Tô Yên bĩu môi.

Cô không cần quà lớn gì cả, chỉ cần không phải thứ khiếp sợ gì là được.

Mà sự thật đã chứng minh, cô quả thật không thể mong đợi gì từ Chu Kiệt.

Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi chạy đến một khu biệt thự, chỗ này chính là nhà riêng ở bên ngoài của Chu Kiệt.

Chu Kiệt ngồi trên xe lăn, được vệ sĩ đẩy vào, Tô Yên đi theo phía sau.

Sau khi tiến vào, cô bị sửng sốt bởi hai người đang ngồi tại phòng khách.


Người ngồi trên sô pha chính là Tô Vân và Sở Hướng Nam đang bị vệ sĩ nhìn chằm chằm.

“Tô Yên, đây là chuyện gì?” Sở Hướng Nam rất bất ngờ.

Anh ta lại nhìn qua Chu Kiệt đang ngồi trên xe lăn, mới biết là mình bị ai đưa tới đây.

Mấy tiếng trước, Tô Vân và Sở Hướng Nam bị dẫn đến nơi này, bị mấy vệ sĩ trông coi, ngay cả cửa cũng không được đi ra, cũng không biết ai là người đã đưa bọn họ đến đây.”
“Chị, anh, các người đưa chúng tôi đến đây làm gì?” Tô Vân cũng lơ mơ không hiểu, và cũng có chút sợ hãi cô ta sợ Chu Kiệt.

Tuyết Vân là con gái riêng của Chu Hoàng Long, cùng cha khác mẹ với Chu Kiệt, nên gọi một tiếng anh.

Sắc mặt Chu Kiệt sầm xuống, quát mắng: “Ai là anh của cô? Mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một đứa em gái tên là Chu Minh Nguyệt mà thôi, cô là cái thá gì chứ?”
Tô Yên lạnh mặt: “Đừng gọi chị bậy, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi mà thôi, không hề có chị em gì."
Hai người hai miệng một lời.

Tô Vân bị oán ghét đến mặt đỏ tía tai.

Tô Vân không nén được cơn giận vì nhục nhã.

Sở Hướng Nam cũng cảm thấy khó xử, lạnh lùng liếc Tô Vân một cái, cảm thấy mất mặt.

Tô Yên hỏi Chu Kiệt bằng giọng điệu thản nhiên: “Anh đưa hai người bọn họ đến đây làm gì? Đừng nói đây chính là món quà lớn mà anh nói chứ.”
Chu Kiệt nghiêm trang nói: “Tôi đã cho người điều tra rồi.

Biết được trước kia cô và Sở Hướng Nam là người yêu của nhau, là Tô Vân đã bày kế đánh tráo cô dâu ngay ngày thành hôn của các người, Tô Vân đã cướp người đàn ông của cô.

Bây giờ tôi sẽ bắt hai người bọn họ ly hôn, giành người đàn ông của cô về cho cô, đây có tính là món quà lớn không?”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Giọng điệu đó, giống như là thật sự đã trả một cái ơn rất lớn cho Tô Yên, còn bày ra biểu cảm không cần phải cảm ơn tôi nhiều đâu.

Tô Yên: “…”
Tô Yên suýt nữa là ói máu, chắp tay nói: “Cậu cả Chu, tôi cảm ơn món quà lớn của anh, anh tha cho tôi đi.”
Này mà gọi là báo ơn gì, có mà lấy oán báo ơn thì đúng hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận