Đây không phải là lần đầu tiên Lục Cận Phong nhớ tới chuyện này.
Người phụ nữ đó, dường như không quan trọng trong lòng anh, nhưng lại cứ lởn vởn trong tâm trí anh.
Lục Cận Phong ngồi thẳng dậy, đi tới một chiếc ghế sô pha khác ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
“Sao thế?”
Tô Yên cảm thấy không thể hiểu được, đang yên đang lành, Lục Cẩn Phong đột nhiên lộ ra vẻ hoàng tử sầu muộn là sao.
Lục Cận Phong hít một hơi thuốc là thật sâu, nhả ra một vòng khói, rất nhanh liền tan ra.
“Tô Yên, năm năm trước, anh từng có một người phụ nữ.”
Lục Cận Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Yên, anh không muốn giấu diếm Tô Yên, chuyện của Tần Nhã Đan đã cho anh biết rằng anh không thể có bí mật dây dưa không dứt gì giấu diếm Tô Yên, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị lật thuyền.
“Chính xác mà nói, thì đã gần sáu năm rồi, đó là người phụ nữ đầu tiên của anh.”
Tô Yên nghe thấy trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu, cô ngồi dậy tựa vào sô pha, khom chân dùng tay ôm lấy: “...!Ồ!”
Chuyện của mấy năm trước, bảo cô nói sao mới tốt đây?
Không phải chính cô cũng là mấy năm trước mất đi sự trong sạch sao?
Cho đến nay cô vẫn không xác định được người đàn ông đó là ai.
Sau khi tìm lại được đứa trẻ, cô cũng ép chính mình không được nghĩ đến chuyện đó, cũng không đi truy cứu xem cha đứa trẻ là ai.
Lúc đó cô nghĩ mình đã ở bên Lục Cận Phong rồi, đứa trẻ cũng đã về bên cạnh mình rồi, cô cần gì phải tự tìm đau khổ mà bóc vết sẹo cũ của mình ra chứ?
Với địa vị thân phận của Lục Cận Phong, cô đã biết từ lâu rằng chắc chắn cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh rồi, chỉ có điều, khi Lục Cận Phong đích thân thừa nhận trước đây đã từng có người phụ nữ khác, trong lòng cô vẫn không vui vẻ gì.
Tô Yên hỏi: “Sao… Đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
Lục Cận Phong kéo kéo khóe miệng: “Không biết nữa, là đột nhiên muốn nói cho em biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tranh thủ sự xử lý khoan hồng.”
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, không khí đột nhiên yên lặng.
Nhất thời không một ai lên tiếng, hai người đều có một tâm tư khác nhau, đều có hàng ngàn câu chữ không biết nên nói như nào.
Thật lâu sau, Tô Yên là người phá vỡ sự im lặng trước: “Ngủ sớm đi, phải rồi, Lâu Doanh bảo tôi truyền lời nói cho anh biết, người trước đó muốn giết anh là người của Địa Sát.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Tô Yên hiểu rõ, chắc chắn Lục Cận Phong sẽ đi điều tra.
Tô Yên không nói gì thêm, đứng dậy đi lên lầu, ánh mắt Lục Cận Phong dõi theo bóng dáng của cô, miệng khẽ hé, cuối cùng lại không nói gì.
Một đêm này.
Lục Cận Phong cả đêm không ngủ, hút không ít thuốc, trong gạt tàn đều là tàn thuốc lá.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Cận Phong nấu cháo rau xanh sẵn, Tô Yên ăn xong liền đi bệnh viện.
Bây giờ Lục Cận Phong trở thành người hầu của Tô Yên, cô đi đâu liền đi theo đó.
Khi đến bệnh viện, Lục Cận Phong đợi ở ngoài hành lang không đi vào, Tô Yên một mình đi vào gặp Lệ Quốc Minh.
Chuyện hai ngày nay của Tô Yên, Lệ Quốc Minh đều biết rõ, ông ta vẫn luôn đợi Tô Yên đến cho ông ta một lời giải thích.
“Cậu à, sắc mặt của cậu hôm nay không tệ.” Tô Yên cười gọt một quả táo đưa qua: “Cậu, cậu ăn thử đi.”
“Cậu không thích ăn táo.” Lệ Quốc Minh nói: “Tiểu Yên, nghe nói cháu đã ổn định những đại lý và khách hàng kia, chuyện này làm rất tốt, cậu không nhìn nhầm người mà.”
“Đúng vậy, tạm thời đã ổn định được rồi, nhưng về sau còn có thể tiếp tục hợp tác hay không thì phải xem ý cậu rồi.” Tô Yên nói: “Bọn họ có thể tiếp tục hợp tác là do nhìn vào chuyện chúng ta hợp tác với Ám Dạ, có Ám Dạ làm chỗ dựa thì bọn họ mới chịu yên ổn.”
Lệ Quốc Minh lập tức nghe ra ý của Tô Yên: “Sao cháu quen biết được với người của Ám Dạ?”
“Chuyện này nói ra rất dài.” Tô Yên mỉm cười nói: “Cậu à, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Dù sao cậu cũng đã giao Thiên Lang cho cháu rồi, cháu cũng chỉ có cách này để giữ được Thiên Lang.
Nếu như cậu không vui, thì cháu cũng bó tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Lang bị chia năm xẻ bay thôi.”
Lệ Quốc Minh cố ý làm mặt lạnh: “Cháu đây là đang uy hiếp cậu à.”
“Cậu à, tội danh cậu gán cho cháu cũng quá lớn rồi, những năm này Thiên Lang cùng Ám Dạ bất hòa đều là những chuyện nhỏ nhặt cả, lại không phải là thâm thù đại hận gì, vậy thì cứ như vậy hóa giải đi.”
“Cháu nói nghe đơn giản nhỉ, Ám Dạ nhiều lần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của khiến cho Thiên Lang tổn thất nặng nề, bọn chúng tìm chúng ta hợp tác, ai biết là giấu dã tâm gì chứ.” Lệ Quốc Minh lo lắng nói: “Tiểu Yên, cháu còn quá trẻ, cậu là sợ cháu bị lừa gạt, mắc mưu chịu thiệt, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, Ám Dạ sao lại có thể ra tay giúp chúng ta chứ.”
Tô Yên cười nói: “Cậu quá lo lắng rồi, Ám Dạ quả thực có ý đồ khác.”
“Đấy cháu xem, bị cậu nói trúng rồi.” Lệ Quốc Minh nghe vậy liền có chút nóng nảy: “Có phải bọn chúng đưa ra hiệp ước nhục nước mất chủ quyền gì rồi không?”
“Cậu à, cậu xem cháu thông minh như vậy, sao có thể bị chuyện nhục nước mất chủ quyền chứ?” Tô Yên vỗ nhẹ bụng mình: “Cháu đang mang vua đến chỉ huy các quan lại.”
Lệ Quốc Minh mờ mịt: “Có ý gì?”
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Cận Phong từ ngoài cửa truyền đến: “Ngài Lệ, chuyện của Yên Yên cũng là chuyện của tôi, sau này Thiên Lang và Ám Dạ chính là người một nhà.”
Lệ Quốc Minh nhìn về phía Lục Cận Phong, ông ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của thủ lĩnh Ám Dạ, nhưng mà chiếc nhẫn đại diện cho thân phận kia, ông ta nhìn một cái đã nhận ra ngay.
“Cậu là…”
Lệ Quốc Minh chấn động không thôi, xém chút nữa là từ trên giường ngã xuống.
Lục Cận Phong nhìn về phía Tô Yên: “Yên Yên, để anh nói chuyện riêng với cậu của em.”
“Anh kiềm chế một chút, đừng có ăn nói lung tung trước mặt cậu tôi.”
Tô Yên biết, có một số chuyện cần Lục Cận Phong nói riêng với Lệ Quốc Minh, cho nên cô cũng ra ngoài trước.
Tô Thanh đang đợi bên ngoài hành lang, đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, vô thức quay đầu nhìn lại.
Tầng này đã được Lệ Quốc Minh bao hết, chỉ có một bác sĩ nam đeo khẩu trang từ bên kia đi tới, đi về phía thang máy, còn có một y tá đang thu xếp tài liệu ở quầy lễ tân.
Những người còn lại đều là người phụ trách trông coi, ngoài ra không có người khả nghi nào khác.
Chẳng lẽ là ảo giác của cô sao?
Tô Yên lắc lắc đầu ngồi xuống ghế trên hành lang.
Nam bác sĩ bước vào thang máy, ánh mắt u ám liếc về phía Tô Yên, thang máy đã đóng lại, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Người đang ở bệnh viện, Lục Cận Phong ở bên cạnh cô ta, không dễ ra tay…”
Sau khi nam bác sĩ ra khỏi thang máy, anh ta đi vào phòng tắm, cởi bỏ đồng phục bác sĩ trên người, tháo khẩu trang trên mặt xuống, trên khóe miệng lộ ra một vết sẹo dữ tợn.
Người đàn ông ném quần áo và khẩu trang vào thùng rác trong phòng tắm, đội chiếc mũ lưỡi trai đã chuẩn bị sẵn rồi mới đi ra ngoài.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh từ bên ngoài đi vào bệnh viện, lướt ngang qua người đàn ông.
Người đàn ông hạ thấp mũ, cúi đầu xuống.
Đi xa được mấy mét, Lâu Doanh chợt dừng bước: “Sao mình cảm thấy người đàn ông vừa nãy có hơi quen nhỉ?”
Bạch Phi Minh hỏi: “Người đàn ông nào cơ?”
Lâu Doanh quay đầu nhìn người đàn ông kia, người đó đi rất nhanh, chỉ còn lại một bóng lưng.
Lâu Doanh nhất thời không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu, đột nhiên, người đàn ông đó đi rất vội vàng, bị một đứa trẻ đang lao tới đâm phải.
Người đàn ông nghiêng người, vô thức ngẩng đầu lên, Lâu Doanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết sẹo trên khóe miệng người đàn ông kia.
“Đậu xanh, chó săn của Địa Sát.
Phi Minh, đuổi theo.”.