Tô Yên cảm thấy lúng túng khi nghe thấy lời nói của đối phương, chỉ dựa vào giọng nói thì cô không thể biết người kia là ai.
Nhưng không có mấy người có thể đe dọa được cô, rõ ràng người này là một người không hề đơn giản.
Tô Yên cười lạnh: "Mạnh miệng thì ai chẳng làm được, trước giờ Tô Yên tôi không ưa kiểu người nói xấu sau lưng người khác, có bản lĩnh thì ra mặt nói thẳng!"
Người ở đầu dây điện thoại bên kia vô cùng tức giận, giọng nói càng thêm độc địa: "Tô Yên, cô đừng vội đắc ý, cô gây rắc rối cho tôi, cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô."
Trong lúc nghe điện thoại, Tô Yên vô tình nhìn thấy Hạ Huy, cô bèn ra hiệu bằng tay cho anh ta, ý bảo anh ta lập tức điều tra số điện thoại lạ này cho mình.
Hạ Huy giỏi nhất là tìm tung tích người khác.
.
Đam Mỹ Hài
Nuôi anh ta tốn cơm thì đương nhiên phải có ích gì đó.
Tô Yên và Hạ Huy ra hiệu ngầm cho nhau, cô định kéo dài thời gian với đối phương, trong khoảng thời gian đó thì Hạ Huy sẽ giúp cô truy tìm nguồn gốc của số điện thoại này.
Tô Yên không đoán ra được đối phương là ai, giọng nói của người đó đã bị chỉnh sửa tinh vi, không rõ nam hay nữ.
Tô Yên cố ý chọc tức đối phương: "Haizz, tôi đây lại sợ quá cơ, nhưng ai bảo tôi số tốt, có một người chồng yêu thương tôi hết mực, lúc nào cũng mua trang sức hàng hiệu đắt tiền tặng tôi, lại còn rất quấn quýt bên cạnh tôi, phiền muốn chết, anh ấy còn nói muốn mua tặng tôi một ngôi sao riêng, đặt tên cho nó bằng tên của tôi nữa chứ, cuối cùng tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng nhận nó."
"Tô Yên, con ả đáng ghét này." Người ở đầu dây bên kia trở nên vô cùng kích động: "Tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá."
Tô Yên càng khiêu khích hơn: "Tôi đây luôn sẵn lòng chờ đợi, gọi điện thoại uy hiếp người khác, chiêu này chẳng có chút tác dụng nào, lúc chị gái cô còn sống, cô ta độc ác, ngang ngược hơn cô nhiều, à đúng rồi, cô nên mài dũa sức chịu đựng của mình cao một chút, ngộ nhỡ nghĩ không thông lại tự sát thì đừng trách tôi nha."
Nói xong, đầu dây bên kia lập tức dập máy.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Sức chịu đựng gì mà có chút xíu vậy?"
Vừa rồi Tô Yên chỉ thử hỏi dò một chút, thật ra cô không biết đối phương là ai, có thể đó là một kẻ tới gây chuyện, khả năng cao chính là Tần Nhã Hân.
Lần này cô lại càng khẳng định được đối phương chính là Tần Nhã Hân.
Tô Yên hỏi Hạ Huy: "Tìm thấy thông tin gì chưa?"
"Chị dâu, tìm thấy rồi." Hạ Huy nói: "Tín hiệu cuộc gọi tới từ một thị trấn nhỏ ở nước M."
"Người này không ở Đế Đô, cũng không ở nước G, sao lại chạy tới nước M nhỉ." Tô Yên tự lẩm bẩm hỏi: "Địa Sát có chi nhánh ở nước M sao?"
"Cơ nghiệp chính của Địa Sát nằm ở nước M." Hạ Huy hỏi: "Chị dâu, chị hỏi mấy cái này làm gì?"
"Tiện nên hỏi thôi." Tô Yên nói: "Ám Dạ của chúng ta không làm ăn ở nước M à?"
"Có chứ, hai năm trước đích thân sếp tới đó thu mua lại mấy tuyến đường vận chuyển, cứ từ bên chúng ta tới đều phải bỏ ra mấy cọng lông."
"Nước M là trung tâm giao thông vận tải lớn nhất, chỉ cần nắm được một đường dây vận chuyển thôi là đủ sung túc cả đời, mọi người còn thu được mấy đường lận, giàu vậy."
Này cũng không thua kém gì so với Tần Chấn Lâm có tận mấy mỏ dầu lẫn mỏ vàng bên nước ngoài.
Hạ Huy cười đáp: "Sếp tôi giỏi giang có con mắt tinh đời lại khéo léo, cơ mà lúc đầu để có được mấy đường dây vận chuyển đó cũng tốn không ít công sức đâu."
"Cậu cử người theo dõi sát sao bên đó cho tôi, nhất là động tĩnh của Địa Sát."
"Không vấn đề gì!"
Lời của Tô Yên cũng giống như mệnh lệnh của Lục Cận Phong, bọn họ không cần phải thông qua sự đồng ý của anh mà trực tiếp thi hành luôn.
Lần gọi điện uy hiếp này của Tần Nhã Hân, cũng không hẳn là Tô Yên hoàn toàn không để ý, mặt của cô ta bị thương, Tần Nhã Đan lại chết rồi, cho nên Tần Nhã Hân nhất định còn hận cô nhiều hơn trước.
Lúc trước Tô Yên không hề cảm thấy băn khoăn về vấn đề làm thế nào để đối phó với Tần Nhã Hân, cô ra tay không chút mềm lòng, nhưng bây giờ thì lại hơi do dự.
Tần Chấn Lâm đã mất một đứa con gái, không thể tiếp tục mất thêm một đứa nữa.
Tô Yên nghe điện thoại xong bền trở lại bên cạnh Lục Cận Phong.
Buổi lễ nghi thức sắp đến phần cuối rồi.
Lục Cận Phong hỏi khẽ cô: "Điện thoại của ai vậy?"
"Chắc là của Tần Nhã Hân." Tô Yên nhàn nhạt đáp: "Gọi tới nói chuyện phiếm một lát."
Tần Nhã Hân nói chuyện phiếm với Tô Yên ư? Tuyệt đối không thể nào!
Lục Cận Phong lập tức hiểu ra.
Tần Nhã Hân là một tai họa ngầm, chỉ cần không làm hại tới Tô Yên thì anh có thể không quan tâm, nhưng một khi cô ta có ý đồ xấu với Tô Yên thì anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Lục Cận Phong nói: "Sau khi nghi thức kết thúc, chúng ta tới bệnh viện sản kiểm tra nhé."
Đã rất lâu rồi Tô Yên không đi kiểm tra thai nhi.
"Được." Tô Yên chợt có linh cảm gì đó, cô nói: "Hay chúng ta hỏi luôn bác sĩ giới tính của con đi?"
Lục Cận Phong không quá quan tâm tới giới tính của con trước khi sinh, anh nhớ ra trò cá cược giữa cô và Lâu Doanh, bèn nói: "Anh cũng muốn nhìn thấy màn tỏ tình của Vạn Nhất."
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, đều nghĩ chỉ một lát nữa thôi là họ tới bệnh viện rồi.
Lúc nghi thức nhận tổ tiên kết thúc cũng là mười hai giờ trưa, Lục Cận Phong định bụng đưa hai đứa trẻ về nhà cũ tắm rửa một chút, Tô Yên và Lục Cận Phong cùng ngồi lên xe rồi rời khỏi nhà thờ.
Tới ngã tư đường, hai người họ gặp Lục Gia Hành và Lục Thừa Mẫn đang đợi xe buýt ở đường bên kia.
Vừa nãy lúc đang làm nghi thức, hai cha con họ rất khiêm tốn, thậm chí còn như người tàng hình mà đứng ở một góc, nếu như là ngày thường thì hai cha con họ chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nhưng hôm nay là ngày Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc nhận tổ tiên, thế nên cũng không ai ngu ngốc mà tới phá rối.
"Lục Cận Phong, hay chúng ta qua đó cho họ đi nhờ?"
Tô Yên vừa dứt lời đã thấy xe của Lục Minh Khánh dừng trước chỗ hai cha con Lục Thừa Mẫn.
Lục Minh Khánh có vẻ cũng ngỏ ý chở hai cha con họ một đoạn nhưng bị từ chối, thế nên anh lại lái xe đi.
Xe buýt tới, hai cha con họ mới lên xe.
Tô Yên nở nụ cười khâm phục: "Cũng cứng cỏi phết."
"Chúng ta đi ăn trước nhé." Lục Cận Phong không còn gì để nói thêm.
Phụ nữ mang thai sợ nhất là bị đói, đói là sẽ nổi cáu, huống gì cả mẹ cả con Tô Yên cộng lại là ba người, nhu cầu ăn uống tất nhiên sẽ còn cao hơn.
Ăn xong bữa trưa, hai người họ mới tới bệnh viện.
Lục Cận Phong đã sắp xếp từ trước cả rồi, Tô Yên chỉ việc đến khám mà thôi.
Trùng hợp Tô Vân cũng vừa mới sinh em bé ở bệnh viện này, đứa bé ra đời lúc rạng sáng, là một bé gái.
Tô Yên và Lục Cận Phong vừa bước ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang.
"Tôi mang thai con trai mà, sao giờ lại thành con gái, có phải mấy người tráo con không?"
"Cô Tô, đứa bé cô sinh ra là con gái, sao chúng tôi lại tráo con của cô chứ?" Bác sĩ vội vàng giải thích.
Tô Yên ló đầu ra nhìn thì thấy Tô Vân người mặc đồ bệnh nhân, đi chân trần đang làm loạn.
Vừa sinh con chưa được bao lâu, cơ thể cô ta vô cùng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, người còn đứng không vững.
"Rõ ràng là con trai, không thể là con gái được, tôi đã nói với Hướng Nam rằng đứa bé là con trai, giờ mấy người lại bảo là con gái, chắc chắn anh ấy sẽ ghét bỏ tôi." Tô Yên hoảng loạn ngồi bệnh xuống mặt đất khóc lóc.
Đứa con là cơ hội duy nhất giúp cô ta trở mình lúc này, cuối cùng thì cơ hội đó cũng không còn nữa.
Bác sĩ khuyên: "Đứa bé gái này cũng là máu mủ của cô mà, sao lại không thích được, con gái tốt biết bao, cô Tô, cô đừng ầm ĩ nữa, mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, cẩn thận lại nhiễm bệnh hậu sản."
Chu Hoàng Long vội vàng đến đỡ Tô Vân trở về phòng bệnh.
Thấy Tô Vân như vậy, lúc vào làm kiểm tra, Tô Yên cũng cảm thấy thấp thỏm.
Nếu như đứa bé gái mà cô vẫn luôn chờ đợi đến khi sinh ra lại là hai đứa bé trai thì chắc cậu Lục sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng mất.
Nằm lên trên giường kiểm tra, Tô Yên chăm chú nhìn lên màn hình máy siêu âm, Lục Cận Phong cũng hồi hộp không kém, anh không dám rời mắt dù chỉ một giây.
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
"Đều rất khỏe mạnh." Bác sĩ nói: "Có điều hình như không phải là hai bé gái sinh đôi...".