Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2


Người đàn ông đeo khẩu trang mỉm cười đưa tóc cho nữ bác sĩ: "Ca đêm là khổ nhất, bác sĩ các cô là thiên thần áo trắng, thiên thần sao có thể mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”
Sự quan tâm của người đàn ông khiến nữ bác sĩ cảm thấy trong lòng có một dòng điện ấm áp.
"Ừ, làm ca đêm mệt quá.

Mí mắt sắp đánh nhau rồi.

Tôi đem đồ đi xét nghiệm, rồi sẽ nghỉ ngơi.

Nhân tiện, anh là người nhà của bệnh nhân đúng không? Nhìn khá lạ mặt, là bệnh nhân giường nào?”
"Giường số 15 kêu đồ ăn khuya nên tôi phải đi mua gì đó ăn." Người đàn ông bịt mặt đi về phía thang máy.
Nữ bác sĩ không chút nghi ngờ, đem tóc đi đến phòng xét nghiệm, đi được nửa đường mới nhớ ra, không phải giường số 15 buổi chiều đã xuất viện rồi sao?
Người đàn ông có nhớ nhầm không?
Nữ bác sĩ thực buồn ngủ ngáp một cái, không chút nghĩ ngợi giao tóc cho phòng thí nghiệm rồi đi nghỉ ngơi.
Bãi xe bệnh viện.
Người đeo mặt nạ cởi mặt nạ ra và lộ mặt, chính là Chu An.
Chu An lấy tóc vừa đánh tráo ra, trên mặt nở nụ cười lạnh, lập tức khởi động xe đến bệnh viện nơi Hứa Nguyên ở.
Chu An tránh tai mắt của Lục Cận Phong sắp xếp và đến phòng bệnh của Hứa Nguyên.
Trong phòng vắng lặng, chỉ còn lại một ngọn đèn tường, ánh đèn hơi mờ ảo.
Hứa Nguyên đang nghỉ ngơi ở trên giường, Chu An lặng lẽ tiến lại gần, nhìn Hứa Nguyên đang ngủ, bụng phập phồng nhô cao, trong lòng anh ta rất thoải mái, tràn đầy hi vọng.
Chu An không nhịn được đưa tay sờ bụng Hứa Nguyên, tay vừa chạm vào, Hứa Nguyên đột nhiên mở mắt ra, đẩy Chu An ra, phản ứng rất mạnh: “Ai kêu anh tới, cút đi."

“Đại tiểu thư.” Chu An lim dim mắt, cứng ngắc rụt tay lại.
“Đừng gọi tôi, tôi không còn là đại tiểu thư nữa, bây giờ tôi tên là Hứa Nguyên.”
Hứa Nguyên sờ sờ khuôn mặt lúc này, rất không cam lòng: “Sao lúc trước không tìm một bác sĩ thẩm mỹ tốt hơn để làm cho tôi đẹp hơn? Là bởi vì khuôn mặt bình thường này mà anh Cận Phong mới không có nhìn thẳng vào tôi.”
Hứa Nguyên trước mặt anh ta là Tần Nhã Hân.
Lần trước không phải Tần Nhã Hân chết trong vụ cháy, mà là một thế thân do Chu An sắp đặt, người đã hợp lực với Tô Duy để thực hiện một kế hoạch và cho người đóng giả Tần Nhã Hân để tránh sự truy đuổi của cảnh sát.
Điều mà Tô Duy muốn là mạng sống của Lục Cận Phong, mà điều Chu An muốn là sự sống còn của Tần Nhã Hân.
“Cô vẫn còn hi vọng về anh ta ư, Lục Cận Phong đã nghi ngờ cô rồi.” Chu An chỉ sợi tóc Tần Chấn Lâm từ trong túi: “Đây là tóc của Tần Chấn Lâm, một khi chứng minh được cô và Tần Chấn Lâm là cha con, thì sẽ chứng minh cô chính là Tần Nhã Hân.

Khi giả chết bị bại lộ, cảnh sát sẽ không tha cho cô đi, may mà tôi tình cờ nghe được kế hoạch của Lục Cận Phong, nên mới đánh tráo tóc.

Coi như có kết quả thì họ cũng không biết được.”
Tần Nhã Hân đột nhiên nhớ tới.

Khi đó Lục Cận Phong đến gần cô ta, hóa ra lúc đó Lục Cận Phong chỉ muốn lừa lấy một sợi tóc của cô ta.
Tần Nhã Hân không quan tâm, ngược lại vui vẻ: “Tôi đã thay đổi khuôn mặt, nhưng anh Cận Phong vẫn có thể nhận ra tôi, có nghĩa là tôi đối với anh ấy vẫn rất quan trọng, cũng chỉ có những người thân quen mới có thể nhận ra tôi, đúng không?”
Chu An tức giận đến mức muốn ói ra máu.
Đây có phải là điểm quan trọng đâu?
Mạch não của phụ nữ luôn kỳ lạ như vậy.
Chu An đè nén lửa giận trong lòng, nhẫn nại nói: "Đại tiểu thư, chúng ta không thể ở chỗ này lâu hơn nữa, nếu không thật sự xảy ra chuyện, Lục Cận Phong sẽ không buông tha cho cô, cô đừng quên, cô chính là người chết mẹ của anh ta, cô còn đang ảo tưởng cái gì.”
Chu An rất muốn mắng Tần Nhã Hân bị bệnh thần kinh.
Giết mẹ của người khác lại còn ảo tưởng về việc ở bên người đó, không phải là bệnh thần kinh thì là gì.
Nhưng Tần Nhã Hân là người phụ nữ anh ta yêu, anh ta không nỡ mắng.
"Tại sao lại phải rời đi? Bây giờ tôi Hứa Nguyên.

Vừa rồi anh nói bọn họ cũng không phát hiện được chuyện đổi tóc.

Chỉ cần loại bỏ nghi ngờ là được rồi?"
Tần Nhã Hân vuốt ve bụng mình: "Anh sẽ không muốn tôi tiếp tục trốn chui trốn lủi cùng con trai anh chứ.

Chu An, tôi không quan tâm anh nghĩ cách gì, tôi muốn ở lại, anh phải xua tan nghi ngờ của bọn họ về tôi."
Chu An sắc bén nói: "Cô đang đùa giỡn với lửa đấy.

Vì cô, Hứa Nguyên đã hy sinh rồi, tính mạng của cô là do cô ấy đổi lấy, không thể cố ý như vậy."
Người chết trong đám cháy chính là Hứa Nguyên thật, là người của Địa Sát.
"Nếu không phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh tôi, làm sao bọn họ có thể nghi ngờ tôi? Ở trong ngõ ngày đó, tôi kêu anh tấn công con chó cái Tô Yên kia, nhưng anh không dám, nếu không tôi đã báo thù được từ lâu rồi."
Tần Nhã Hân không quan tâm.


Cô ta lạnh lùng nói: "Hơn nữa Hứa Nguyên muốn tự mình chết thay cho tôi, tôi không ép cô ta.

Cô ta chết thì liên quan gì đến tôi."
"Tôi nghĩ, cô không cứu nổi rồi.” Chu An đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
"Chu An, đừng giả vờ tử tế trước mặt tôi.

Tôi biết trên tay anh có bao nhiêu máu.

Anh muốn tôi rời đi không phải là không thể.

Tôi muốn Lục Cận Phong rời đi cùng tôi.

Tôi muốn cùng anh ta đi đến thiên đường.

Một ngày sống như tiên, đây là điều kiện tôi đã hứa nếu sinh cho anh một đứa con trai."
“Cô đang công khai đội nón xanh cho tôi?”
“Đừng quên, làm sao lại có đứa nhỏ này.” Tần Nhã Hân hung hăng nhìn chằm chằm Chu An: “Ở trong mắt tôi, anh sẽ luôn là một kẻ cưỡng bức.”
Ánh mắt ác ý cùng lời nói hung ác như những mũi kim nhỏ đâm vào trái tim Chu An.
Chu An chán nản ngồi xuống, vừa muốn hút một điếu thuốc cho khuây khỏa, lại nhìn thấy cái bụng bự của Tần Nhã Hân.

Anh ta lại gạt bỏ ý định.
Chu An lau mặt, hai mắt đỏ bừng, cúi đầu suy tư vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn bụng Tần Nhã Hân, đã gần sáu tháng, còn ba tháng nữa, đứa trẻ sẽ ra đời.
Đây là con trai của anh ta, con trai mà đại tiểu thư sinh cho anh ta.
Trong vài giây này, Chu An dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.


Anh ta nói: "Được rồi, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều gì cô muốn, nhưng những ngày này, anh phải ở yên.

Con trai tôi không thể có chuyện gì được."
Vẻ mặt Tần Nhã Hân vui vẻ: "Chỉ cần anh làm cho tôi vui vẻ, con trai anh sẽ không sao."
"Một mình tôi không thể đối phó Lục Cận Phong.

chỉ có thể liên thủ với Hắc Ưng một lần nữa." Chu An chế nhạo nói: “Gần đây tôi phát hiện ra một chuyện thú vị, Hắc Ưng chính là em trai của Tô Yên, Tô Duy.”
“Là cậu ta?”
Tần Nhã Hân cũng bất ngờ.
Ngày hôm sau.
Biệt thự của nhà họ Tô.
Tô Yên bưng đồ ăn sáng sang phòng của Tô Duy, trong phòng trống rỗng không có ai ở đó.
Tô Yên đột nhiên trở nên căng thẳng, xoay người đi ra ngoài, bắt gặp Lệ Uyển đang đi lên lầu.
Lệ Uyển hỏi: “Tiểu Yên, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Duy đi rồi.” Tô Yên vội vàng đi xem camera giám sát.

Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa, sao một người có thể biến mất như hư không được.
Qua theo dõi, Tô Yên phát hiện lúc bốn giờ sáng, Tô Đình Nghiêm tiến vào phòng của Tô Duy, khoảng mười phút sau Tô Duy cũng đi ra.
Là Tô Đình Nghiêm đã thả người ra!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận