Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2


Tần Nhã Hân cuống lên: "Tô Yên, kẻ đó đang làm gì vậy? Gã muốn chôn sống chúng ta ở trong hang động này ư?"
"Cô nói không sai, người kia quả thật muốn để chúng ta chết ở chỗ này." Trong lòng Tô Yên cũng cuống lên.
Cô không muốn chết, cô còn bốn đứa con thân yêu, còn người chồng thân thương, cô không nỡ chết như vậy.
Một khi cửa hang bị chặn kín thì bọn họ có kêu trời trời cũng không đáp, gọi đất đất cũng chẳng nghe.
Tô Yên bắt đầu nghĩ cách, tay chân bị trói nên muốn ra ngoài rất khó khăn.
Ánh mắt cô dời sang phía Tần Nhã Hân, nhanh trí suy nghĩ: "Tần Nhã Hân, cô muốn sống hay là chết?"
"Dư thừa, dĩ nhiên là muốn sống rồi." Mưu cầu được sống của Tần Nhã Hân vô cùng mạnh mẽ.
Tô Yên lúc này cũng không màng tới thái độ của Tần Nhã Hân, nói: "Muốn sống vậy thì trước hết cô cởi dây trói ra giúp tôi, tôi di chuyển người qua, cô dùng răng cởi trói dây thừng giúp tôi."
"Không được, nếu như mày được cởi trói rồi chạy trước, bỏ lại tao thì làm sao, mày phải cởi trói giúp tao trước."
Tô Yên cười lạnh: "Cô đúng là chỉ biết nghĩ cho mình, lúc này rồi mà còn tính toán rõ ràng như vậy.

Dù sao thì tôi cho cô cơ hội sống sót rồi, muốn sống thì cởi trói giúp tôi, tôi sẽ đưa cô cùng đi.

Còn không, chúng ta cứ chờ chết ở chỗ này."
Dĩ nhiên Tô Yên không thể tin tưởng Tần Nhã Hân được, một khi Tần Nhã Hân được cởi trói thì rất có khả năng sẽ ra tay với cô.

Cho dù Tần Nhã Hân có giết chết cô đi nữa, vậy có ai biết được đây?
Ánh sáng bên trong hang động bị chắn lại từng chút, còn do dự nữa thì đợi đến lúc cửa hang bị lấp kín hoàn toàn sẽ không dễ dàng đi ra được.
Tần Nhã Hân thường xuyên phải chịu cơn co thắt tử cung, cơn đau cũng càng lúc càng dữ dội.
"Tao không thể chết được, tao còn phải sống chung với anh Cận Phong."
Tần Nhã Hân như thể phô ra hết tất cả sức lực, di chuyển qua phía Tô Yên, nói: "Tao cắn mở dây thừng cho mày, Tô Yên, mày nhất định phải đưa tao ra ngoài, mày không được bỏ mặc tao."
"Cô yên tâm, tôi nể tình trong bụng cô có đứa bé nên sẽ dắt cô ra ngoài.

Cô đáng chết, nhưng mà đứa bé trong bụng còn chưa được nhìn ngắm thế gian này, nó vô tội.

Tôi có lòng nhân từ, làm Thánh Mẫu một lần, chốc nữa nhất định sẽ dắt theo cô ra ngoài."
Tô Yên nói lời này hoàn toàn không có ý lừa gạt Tần Nhã Hân, cô có thể mặc kệ người này sống hay chết, nhưng mà cũng không thể làm ngơ với một đứa bé còn chưa được sinh ra, như vậy không phải là không còn tình người nữa rồi sao?
Tần Nhã Hân đấu với Tô Yên lâu đến vậy cũng biết được tính tình của cô, đứa bé trong bụng chính là bùa hộ mệnh cho cô ta, Tô Yên sẽ không bỏ mặc cô ta.
Tần Nhã Hân di chuyển tới bên cạnh Tô Yên, dùng miệng cắn dây thừng.

Sợi dây buột rất chặt, không dễ cởi ra như vậy được.
Tô Yên quay đầu nhìn Tần Nhã Hân: "Cô làm được không vậy?"

"Đợi tao thêm chút nữa." Tần Nhã Hân vừa phải nén lại cơn đau đớn do co thắt tử cung lại vừa phải cởi dây thừng nên cả người đều rất khó chịu, cô ta chưa từng bị giày vò như thế này bao giờ.
Tô Yên nhìn Tần Nhã Hân đầu đầy mồ hôi cũng không đồng cảm được, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Tần Nhã Hân đau đến khóc lên: "Tô Yên, tao sắp không ổn rồi, đau quá."
Tô Yên nhìn thấy miệng của người kia đều là máu, lại thoáng nhìn qua cửa hang đã bị lấp kín mới nói: "Đau thì nghỉ đi, chúng ta cứ chờ chết ở đây."
Cả người Tô Yên bắt đầu nóng lên, lại phát sốt, hẳn là vì không tiêm mũi hai đúng thời gian.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, không chỉ cơ thể nóng lên mà còn rất đau nhức, cảm giác này giống như bị hàng ngàn con sâu đục khoét cùng một lúc.
Cô không có đủ sức nhiều lời với Tần Nhã Hân.
"Tô Yên, mày sao vậy? Mày không thể ngất xỉu được, nếu mày ngất rồi thì tao phải làm sao." Tần Nhã Hân rất sốt ruột, chỉ có một mình cô ta thì vốn không thể làm gì được.
Tô Yên buồn ngủ, hai mắt nhắm lại nhưng vẫn ý thức được, chỉ là không muốn nói chuyện với Tần Nhã Hân, cũng là đang muốn kích thích người kia.

Cô hiểu Tần Nhã Hân chắc chắn sẽ không chịu cố sức nhận lời làm việc này, nhưng chỉ cần cô giả vờ hôn mê thì ý chí sinh tồn của Tần Nhã Hân mới càng được bộc phát mạnh mẽ.
Quả nhiên, vừa thấy Tô Yên hôn mê, Tần Nhã Hân đã bắt đầu dốc sức cởi dây trói, chịu đựng cơn đau do rách môi chảy máu mà dùng răng cắn dây thừng từng đợt một.
Cắn đến mệt, Tần Nhã Hân dừng lại nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục cắn.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Nhã Hân cuối cùng cũng cắn mở được một sợi dây thừng, mừng rỡ hô lên: "Tô Yên, mày mau tỉnh lại đi, cởi trói được rồi."
Tô Yên vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, nghe thấy cởi trói được mới mở mắt ra, cử động tay một chút cũng khiến sợi dây thừng rơi xuống.

"Cảm ơn."
"Mày không có ngất? Mày giả bộ?" Tần Nhã Hân ý thức được mình bị lừa.
"Ừ, giả bộ." Tô Yên hào phóng thừa nhận, cố ý chọc tức người kia, sau cũng cởi trói dây thừng ở chân rồi cử động chân tay một chút mới nói: "Cô cứ ở đây tự sinh tự diệt đi, tôi đi trước."
Vừa nghe Tô Yên nói muốn đi, Tần Nhã Hân lập tức hoảng hốt: "Tô Yên, mày không thể nói lời không giữ lời, mày nói sẽ dắt tao cùng rời khỏi chỗ này, mau nhanh cởi trói cho tao."
"Tôi có nói hả? Quên mất rồi." Tô Yên cười tủm tỉm, cố ý nói: "Hang động to như này làm mộ cho cô, ông trời cũng rất tử tế với cô đó.

Cô đừng khách sáo, cứ nằm đây chờ chết đi."
"Không, Tô Yên, con đàn bà đê tiện này, mày lại gạt tao.

Trong bụng tao còn đứa bé, nó vô tội, mày không thể thấy chết mà không cứu." Tần Nhã Hân mang đứa bé ra làm bia đỡ đạn.
Tô Yên nhún vai cười nói: "Tôi không có nói không cứu đứa bé, cô cứ sinh ra trước đã rồi tôi sẽ mang đứa bé đi, còn cô cứ ở đây tự sinh tự diệt."
Những lời này đều là cố tình chọc tức Tần Nhã Hân, Tô Yên cũng coi đó như là một chút trừng phạt dành cho người kia.
"Tô Yên, thứ bịp bợm nhà mày sẽ không chết tử tế được đâu, tao có biến thành ma cũng không bỏ qua cho mày."
Tô Yên không để ý Tần Nhã Hân, cố gắng mò mẫm đi về phía cửa động, miệng hang đã bị tảng đá lớn lấp kín lại hoàn toàn.
Tô Yên có hơi tuyệt vọng, con đường sống là cửa hang này đã bị lấp kín cả rồi.
Ấy nhưng cô cũng không phải là kiểu người sẽ ngồi chờ chết, chỉ cần còn sót một hơi thở thì cô cũng phải thử một lần.
"Lục Cận Phong, Hạ Phi, Tiểu Vũ, Tam Bảo, Tứ Bảo."
Tô Yên nhẹ giọng gọi thầm tên, sau đó cả người như thể được tiếp thêm sức mạnh, đầu tiên cố gắng dùng sức đẩy tảng đá lớn ra.

Tần Nhã Hân vẫn luôn ở phía sau lưng mắng tới, có bao nhiêu lời khó nghe thì mắng tới bây nhiêu, tử cung càng lúc càng co thắt nhiều thêm, cơn đau đớn cũng càng lúc càng dữ dội, lần này cô ta thật sự phải sinh rồi.
"Tô Yên, tao phải sinh rồi."
Tần Nhã Hân siết chặt hai tay, gào lên một tiếng.
Tô Yên khiêng đá mệt đến mồ hôi đầm đìa, Tần Nhã Hân quả thực quá ồn ào, lúc thì kêu đau quá, lúc thì kêu lạnh quá.
Tô Yên cất công đẩy ra một tảng đá, Tần Nhã Hân lại hét lên như thể heo bị thọc tiết quả thực khiến cô chịu không nổi, đi tới nói: "Để tôi xem tình hình thế nào."
"Mày muốn làm gì, mày muốn hại tao sao, tao thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày."
"Câm miệng đi." Tô Yên lạnh lùng lườm Tần Nhã Hân một cái, khẽ vén quần áo của người kia một chút rồi nói: "Có lẽ cũng nhanh tới rồi, cô gắng sức hơn đi."
Tô Yên cũng không biết tình hình như nào, cô chỉ có kinh nghiệm sinh chứ không có kinh nghiệm đỡ đẻ.
"Tô Yên, tao không ổn rồi, tao lạnh quá." Cả người Tần Nhã Hân run lên cầm cập.
Tô Yên thầm nhận thức được có điều không ổn, với điều kiện như này sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.

Nếu Tần Nhã Hân không ổn thì đứa bé sẽ chết trong bụng.
Cô thoáng thấy bên cạnh còn diêm đốt, nói: "Cô gáng chờ thêm một chút, giờ tôi đi nhóm lửa."
Trên đất có bật lửa, hẳn là của kẻ đã bắt bọn họ để lại.
Tô Yên đốt diêm lên, nhìn thấy ánh lửa lại bỗng nảy ra một ý nghĩ.
So với chuyện chờ chết ở đây, chi bằng liều một phen.
Vừa nãy cô có nhìn xuyên ra ngoài thông qua khe hở của tảng đá lớn kia là cánh rừng bất tận, nếu như có ánh lửa hoặc khói bay lên nhất định có thể khiến người khác chú ý tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận