Tô Yên đi lang thang trên đường cái, không biết mình phải đi đâu về đâu.
Đêm đã khuya rồi.
Trên đường cũng không còn người đi nữa.
Tô Yên hơi đói bụng, trong buổi tiệc hầu như cô không có ăn gì cả.
Thoáng nhìn thấy quán đồ nướng ven đường, Tô Yên ngồi xuống chọn vài món nướng, gọi thêm một chai bia.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Tô Yên khịt khịt mũi, nếu để người khác biết được con gái nuôi của nhà họ Lý lại đi thang lang ăn khuya ở quán đồ nướng ven đường, chỉ e là sẽ khiến họ ngạc nhiên đến nổ mắt mất.
Tô Yên cũng không muốn để bản thân mình bị ràng buộc bởi danh phận con gái nuôi của nhà họ Lý, cô vẫn muốn làm một Tô Yên như lúc ban đầu hơn.
Cô ăn đồ nướng, uống bia, một mình yên ắng ở đó, thỉnh thoảng nhìn vài người qua đường.
Kiểu cách thư thái như thế này mới là cuộc sống của cô.
Trong chiếc xe hơi đậu ven đường, Lục Cận Phong phóng tầm mắt nhìn chằm chằm Tô Yên.
Anh vẫn luôn đi theo phía sau cô, nhưng không có tới gần.
Ở chung lâu như vậy, Lục Cận Phong tưởng rằng mình đã hiểu rõ đối phương, nhưng mãi cho tới lúc này anh mới phát hiện, trên người cô gái này vẫn còn che đậy rất nhiều tâm tư mà anh không biết được.
Bên cạnh bàn của Tô Yên là một cặp nam nữ trẻ tuổi, lúc ban đầu cả hai vẫn ăn ngon lành, sau đó lại bỗng xảy ra tranh chấp.
Người thanh niên kia đá cái ghế, nổi giận đùng đùng mà chất vấn cô gái: "Cô từng sinh con rồi? Không phải gái trinh sao? Như này không phải cô đang gạt người khác à?"
Cô gái đau lòng, nức nở nói: "Em không phải cố ý lừa anh, A Vĩ, em xin lỗi, là do trước đây em tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện mới phạm lỗi lầm hồ đồ như thế, nhưng em thật lòng yêu anh."
"Ngay cả con cũng sinh rồi, vậy tôi còn cần cô làm gì nữa chứ? Tôi không muốn phải nhặt giày rách của thằng khác, sau này đừng tới tìm tôi nữa." Người thanh niên đó vô cùng cương quyết nói.
"A Vĩ, A Vĩ..." Cô gái khóc sướt mướt đuổi theo.
Cuộc trò chuyện chỉ vỏn vẹn vài câu lại khiến cho Tô Yên cảm thấy càng thêm buồn bực, cảm giác tự ti bỗng dưng trỗi dậy.
Đàn ông, có phải ai cũng đều sẽ khinh khi phụ nữ đã từng sinh con không?
Lục Cận Phong nhất định cũng sẽ để bụng.
Cô đã lừa anh.
Uống xong chai bia, Tô Yên lảo đảo bắt taxi quay về.
Có thể do mệt mỏi, hoặc cũng có thể do say rồi, cô vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay lập tức.
Ở dưới tầng, Lục Cận Phong vẫn ngồi trong xe, không xuống xe cũng không lên lầu.
Anh châm điếu thuốc, im lặng mà hút.
Chuyện mà Lục Cận Phong đã muốn biết, sẽ không có chuyện gì không điều tra ra được.
Nhưng anh không dám đi điều tra vì sao Tô Yên đêm nay lại khác thường như vậy.
Điếu thuốc thoáng chốc đã cháy hết.
Bên trong xe lượn lờ khói thuốc, trên đất cũng rơi vụn đống tàn thuốc.
Trời dần sáng, lúc này Lục Cận Phong mới lái xe trở về nhà họ Lục.
Trần Tố Anh đã dậy từ sớm, mấy ngày nay bà không có đi tìm Tô Yên, ngày hôm qua ở buổi tiệc giới thiệu bà cũng không tiện lộ mặt, sợ để lộ sơ hở.
Trần Tố Anh vừa mới xuống lầu đã thấy Lục Cận Phong chống cây gậy ba-toong từ ngoài đi vào, bước đi rất nhanh.
"Con trai, sao thế?" Trong lòng Trần Tố Anh hơi hồi hộp: "Cãi nhau với Tiểu Tô à?"
Vốn dĩ Trần Tố Anh chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ bầu không khí xung quanh lại bỗng trầm xuống.
Thế này, xem ra bà đã đoán đúng rồi.
Trần Tố Anh cẩn thận, dè dặt hỏi: "Thật sự, cãi nhau à?"
Lục Cận Phong không nói lời nào, thái độ như này lại khiến Trần Tố Anh sốt ruột muốn chết.
"Con trai, con nói gì đi chứ, sao thế kia, nói ra đi để mẹ còn nghĩ cách giúp con."
"Không có gì ạ." Lục Cận Phong phun ra mấy chữ, sau đó đi lên phòng.
Trần Tố Anh nhớ tới một chuyện, nhìn thấy Lục Cận Phong đi lên lầu lại vội vàng nhắc vọng tới: "Con trai, Lục Thừa Mẫn trở về rồi."
Lục Cận Phong dừng chân, ấn đường nhíu thật chặt.
Trần Tố Anh vừa nói xong, một người đàn ông anh tuấn mặc đồ bộ ở nhà xuất hiện ở cửa thang máy.
"Anh cả trở về rồi, đã lâu không gặp."
Lục Thừa Mẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kỹ lại thấy trộn lẫn vài nét thâm độc.
Người này chính là con trai lớn của Lục Gia Hành, Lục Thừa Mẫn.
Lục Cận Phong chăm chú nhìn vào người trước mặt, tay cầm gậy cũng theo bản năng siết lại vài phần.
"Trước khi trở về, sao em hai lại không báo một tiếng vậy." Lục Cận Phong khẽ cong: "Là về đây thăm chú hai?"
"Nghe nói lần này là người của tổ chức Ám Dạ ra tay, cha tôi bị té nặng như vậy, phận làm con trai nhất định phải tới thay cha mình đòi lại công bằng."
Lục Cận Phong khẽ bật cười: "Em hai thật sự là có hiếu, cẩn thận kẻo lây vạ vào người."
"Cám ơn anh cả đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận một chút.
Đợt hàng lần này mà cha tôi tổn thất, tôi nhất định sẽ đòi tổ chức Ám Dạ trả gấp mười lần."
Hai người rõ ràng là đang nói chuyện vui vẻ, nhưng bầu không khí lúc này lại đậm mùi thuốc súng.
"Đúng rồi anh cả, lần này tôi về nước cố tình dắt theo một bác sĩ giỏi về khám bệnh cho anh cả."
"Không cần." Lục Cận Phong từ chối thẳng, không chút nể mặt Lục Thừa Mẫn, nói xong lại trực tiếp đi về phòng của mình.
Vẻ mặt của Lục Thừa Mẫn trở nên âm u, ánh mắt nhìn tới đôi chân khập khễnh đó của người kia, từ sâu trong con ngươi lại càng thêm sâu sắc.
Lục Cận Phong đeo mặt nạ quanh năm suốt tháng, khiến người khác không thể nào đoán được cảm xúc của anh mà thăm dò.
Cửa phòng đóng sầm một tiếng, Lục Thừa Mẫn mỉm cười nhìn về phía Trần Tố Anh: "Thím cả, xem ra anh cả vẫn còn giận tôi chuyện bỏ thuốc anh ấy năm năm trước, lúc đó tôi thật chỉ muốn tác thành cho anh ấy với Nhã Nhược, không ngờ lại gây ra bi kịch như vậy."
Trần Tố Anh cười lạnh một tiếng: "Bớt giả vờ mèo khóc chuột lại đi, Thừa Mẫn à, cậu trở về sớm như thế là mong đợi cho con trai tôi chết sớm một chút nhỉ.
Vậy cậu yên tâm đi, cho dù con trai của tôi thật sự xảy ra chuyện không may thì nhà họ Lục này cũng không tới phiên dòng giống của vợ lẽ là mấy người quản lý đâu."
Lục Thừa Mẫn tối sầm mặt: "Thím cả, thím nói lời này là có ý gì? Tôi chưa từng mơ ước có được tài sản của nhà họ Lục."
"Há!" Trần Tố Anh phì cười một tiếng, không nói thêm gì nữa bèn bỏ đi.
Bà chính là cố ý chọc tức Lục Thừa Mẫn, còn có ý gì thì có quỷ mới biết, chẳng qua bà chỉ là nói bậy bạ vậy thôi.
...!
Ngày thường lúc Tô Yên đi làm, đồng nghiệp trong công ty ai cũng đều rất mực ân cần với cô.
Cô rất không quen với chuyện này.
Mọi người chỉ là đang nịnh hót, buổi tiệc giới thiệu long trọng đó lại còn có ai mà không biết nữa chứ?
Đồng nghiệp tỏ vẻ thân thiện, ân cần với cô chỉ là vì cái danh phận con gái nuôi của nhà họ Lý mà thôi.
"Tô Yên, tổng giám đốc Lục gọi cô tới phòng làm việc." Có đồng nghiệp thuận miệng nhắn lại với cô.
"Được." Tô Yên chỉn chu lại mình, lập tức đi tới văn phòng.
"Tổng giám đốc Lục."
Tô Yên gõ cửa một cái rồi vào: "Anh tìm tôi?"
"Đóng cửa lại." Lục Minh Khánh không ngẩng đầu, chỉ ra lệnh.
Tô Yên đóng cửa lại, trong lòng cũng thắc mắc: "Tổng giám đốc Lục, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lúc này, Lục Minh Khánh mới ngẩng đầu, nhìn Tô Yên nói: "Chính là để xác nhận một chút, cô thật sự là muốn tới trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị? Nếu như cô không muốn đi, ở đây sẽ đề cử cô lên vị trí giám đốc sản phẩm."
Tới trụ sở chính rất có thể cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, nhưng ở lại chi nhánh này thì cô có thể lập tức được lên chức.
Tô Yên kinh ngạc, Lục Minh Khánh là muốn giữ cô lại sao?
Thấy người kia không lên tiếng, Lục Minh Khánh dựa người vào lưng ghế, cười nói: "Cô có thể trở về suy ngẫm một chút..."
"Không cần đâu, tổng giám đốc Lục, nếu như có thể tranh cử thành công, tôi vẫn hy vọng mình có thể vào trụ sở chính." Tô Yên nói thẳng, không phải cô không sợ sẽ đắc tội với Lục Minh Khánh, lúc trước cô muốn đi trên con đường càng bằng phẳng càng tốt, nhưng bây giờ cô lại muốn thay đổi hoàn cảnh.
Ấn đường của Lục Minh Khánh khẽ nhíu lại, biết không giữ được nhưng vẫn cố muốn thử.
"Được!" Lục Minh Khánh đang mười đầu ngón tay vào nhau, nhìn Tô Yên thốt một câu: "Hôm qua trong buổi tiệc, cô rất tuyệt."
"Tổng giám đốc Lục, anh cũng tới?"
Hôm qua cô không có nhìn thấy Lục Minh Khánh kia mà.
"Tôi xem tin tức."
Cũng đúng, nếu như Lục Minh Khánh tới, đám con gái nhà giàu yểu điệu đó còn không phải sẽ thét đến chói tai hay sao.
Nam thần họ Lục, cái danh hiệu này không phải là để trưng chơi đâu nha.
"Cảm ơn." Tô Yên khẽ cười: "Tổng giám đốc Lục, còn chuyện gì khác không?"
"Đã có kết quả xét duyệt rồi, ngày mai cô có thể qua chỗ trụ sở chính của công ty trình báo." Lục Minh Khánh nhìn Tô Yên, nói: "Chúc mừng."
Cho dù Tô Yên đắc chí rằng mình nhất định sẽ có thể lấy được, nhưng có kết quả rồi vẫn không tránh được sự bất ngờ.
Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc không lâu, một cái danh sách khác cũng được công bố, mà người khác được chọn đi tới trụ sở chính cũng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ..