Lục Cận Phong nhìn thứ đồ trong tay Xa Thành Nghị, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Xét nghiệm huyết thống.” Xa Thành Nghị liếc nhìn Tô Yên, “Vợ cậu bảo làm.”
“Xét nghiệm huyết thống? Ai?” Ánh mắt Lục Cận Phong đảo qua đảo lại giữa Tô Yên và Xa Thành Nghị.
Tô Yên ra mặt giải thích: “Đừng dùng ánh mắt đó hoài nghi sự trong sạch của em.”
Xa Thành Nghị nói: “Mặc dù gần đây bà xã cậu thường xuyên tìm tôi, nhưng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ vớ vẩn nào với cô ấy.”
“Cái này thì tôi tin.” Lục Cận Phong cười nhạo, “Cậu sợ chết.”
Ý của câu này là, kẻ dám mơ tưởng Tô Yên không chết thì cũng bị thương.
Xa Thành Nghị: “…”
Ai bảo anh ta không đánh lại Lục Cận Phong cơ chứ.
Tô Yên chép miệng, nói: “Em bỗng nhiên có cảm giác mình bị một con sói yêu phải.”
Xa Thành Nghị lập tức cảm thấy Tô Yên đã thông suốt: “Bây giờ cô mới nhận ra à?”
Lục Cận Phong tuyệt đối là một con sói hoang.
Tô Yên xòe hai tay, ra vẻ bất lực: “Hình như hơi muộn rồi.”
Lục Cận Phong lại hỏi: “Rốt cuộc hai người đang xác định huyết thống cho ai?”
“An Minh và An Chí Thanh!” Tô Yên nói, “Em luôn cảm thấy trong chuyện này có điều bất thường, thái độ của An Chí Thanh quá kỳ lạ.
Bảo Hinh Hinh giữ lại đứa con của An Minh, đây là chuyện mà con người làm ra được à? Rõ ràng là muốn hủy hoại cuộc đời của Hinh Hinh.”
Chuyện này Tô Yên cũng chỉ có thể nói với Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị, hai người này tuyệt đối kín miệng, sẽ không nói ra ngoài.
Xa Thành Nghị chính là người đã giúp An Hinh phá thai, đương nhiên anh ta cũng biết phần nào.
Tô Yên cứ nhớ đến câu đầu tiên Lý Văn đã nói khi tỉnh dậy là trong lòng lại thấy nghẹn lại.
Nhưng cô cũng nhận ra, trải qua chuyện này, thái độ của An Hinh dành cho Lý Văn đã khác trước.
Nhưng An Minh chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong lòng An Hinh và Lý Văn.
Trước kia Tô Yên đã nói, nếu như hai người này có ý về chuyện kia, cô nhất định sẽ giúp đỡ.
Cái gai An Minh này, cô sẽ giúp họ nhổ ra.
Lục Cận Phong hỏi: “Bao giờ thì có kết quả?”
Xa Thành Nghị nói: “Vốn chỉ cần ba tiếng, nhưng vợ chồng hai người cứ ở đây lân la, e là đến ngày mai cũng chưa có kết quả được.
Tôi nói chứ, nếu hai người không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi đi, đừng ở đây lãng phí tài nguyên của bệnh viện nữa.”
Tô Yên trợn hai mắt: “Có thể xuất viện rồi? Không phải trước đó anh nói là chưa thể xuất viện sao?”
“Bây giờ tôi phê chuẩn, hai người có thể xuất viện rồi.” Xa Thành Nghị khổ não nói, “Từ khi hai người ở viện, đám người kia cũng kéo đến bệnh viện góp vui, tôi sắp mệt muốn chết rồi.
Hai người tốt nhất là mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Bây giờ Xa Thành Nghị chỉ ước sao Lục Cận Phong với Tô Yên xuất viện ngay lập tức.
Tô Yên lắc đầu: “Tôi đợi anh có kết quả rồi đi.”
Xa Thành Nghị: “…”
Anh ta chưa thấy ai nghiện ở viện thế đâu.
Nếu Vạn Nhất ở đây, chắc chắn anh ta sẽ bảo Xa Thành Nghị hiểu biết quá ít, chưa trải sự đời.
Trước kia, để theo đuổi Tô Yên, Lục Cận Phong đã sử dụng khổ nhục kế, trực tiếp coi bệnh viện như khách sạn, ở liên tục suốt một tháng liền.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên bằng ánh mắt đầy u oán: “Yên Yên, bây giờ thời gian em ở cùng với Xa Thành Nghị mỗi ngày còn nhiều hơn cả anh.”
“Nào có.” Tô Yên phản bác, “Một ngày hai mươi tư tiếng, chúng ta ở bên nhau tuyệt đối trên hai mươi tiếng.”
Xa Thành Nghị cũng vội nói: “Đều là bà xã cậu chủ động đến tìm tôi nhé.”
Chuyện này phải làm rõ ngay, tránh bị tai bay vạ gió.
Nói rồi, Xa Thành Nghị lại bổ sung thêm: “Làm xong vụ này, à không, xét nghiệm xong cái này, tôi sẽ về đảo luôn.”
Chốn thành thị lắm mưu nhiều kế, anh ta vẫn nên về đảo tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu thì hơn.
Không đợi Lục Cận Phong mở miệng, Tô Yên đã nói: “Anh Xa, anh cũng ba mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Vạn Nhất nhà người ta đã lấy được vợ rồi, còn anh ngay cả bạn gái cũng không có.
Đều là ra ngoài lăn lộn, sau này anh còn có mặt mũi cùng ra ngoài với anh ta sao?”
Xa Thành Nghị lắc đầu như trống bỏi: “Loại sinh vật mang tên vợ chỉ có thể đứngnhìn từ xa thôi.”
“Anh thế này là trốn tránh hiện thực, nhưng mà người giống như anh đúng là rất khó có người thích, tính tình nhạt nhẽo y như Phi Minh vậy…” Tô Yên nhắc đến Bạch Phi Minh, hai mắt đột nhiên sáng lên, “Đúng rồi, tôi thấy hai người được đó.”
Vừa nghe đến cái tên Bạch Phi Minh, Xa Thành Nghị đã lập tức đứng thẳng dậy, vừa nghiêm túc vừa chân thành khom lưng chín mươi độ với Tô Yên: “Tha cho tôi đi, tôi muốn sống thêm mấy năm nữa, cống hiến thêm chút sức lực cho Ám Dạ.”
Tô Yên: “…”
“Phi Minh đáng sợ đến thế à? Người ta là kiểu trai cũng được mà gái cũng xong, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, đã ngọt ngào còn xinh đẹp.
Cô ấy mặc âu phục tuyệt đối đẹp trai hơn anh.
Anh muốn một cô vợ, cô ấy mặc đồ nữ, chắc chắn cũng xứng đối với anh.”
Lục Cận Phong: “Trai cũng được mà gái cũng xong?”
Chất chơi vậy.
Tô Yên lúng túng khụ một tiếng, Xa Thành Nghị nói: “Bạch Phi Minh quả thật là đi đến đâu đóng băng đến đó, tiết kiệm được rất nhiều tiền điện.
Là tôi tầm nhìn hạn hẹp, không dám với cao.”
Lục Cận Phong duỗi cánh tay dài ra ôm eo Tô Yên: “Yên Yên, chúng ta ra ngoài trước đi, bằng không đúng là đến ngày mai anh ta cũng không cho ra kết quả được mất.”
Tô Yên vẫn muốn xem kết quả, thế là đành đi ra ngoài đợi với Lục Cận Phong.
Lúc này, An Hinh đang ở trong phòng bệnh của Lý Văn, Tô Yên hỏi: “An Minh đâu rồi?”
Lục Cận Phong nói: “Hạ Huy gửi tin đến là An Minh đã ra ngoài nửa tiếng rồi, chắc là hai mươi phút nữa sẽ đến bệnh viện.”
“Hai mươi phút, phải cần ba tiếng nữa mới có kết quả.” Tô Yên nhíu mày, “Em đưa Hinh Hinh tránh đi đã, An Chí Thanh ở viện, Lý Văn cũng ở viện, An Minh đến chắc chắn sẽ gặp nhà họ Lý.
Ông xã, vất vả cho anh phải ở lại đây trông chừng rồi.”
Để tránh hai nhà đánh nhau.
An Minh tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu.
Nhà họ Lý tỏ vẻ không truy cứu, nhưng An Minh sẽ không buông tha An Hinh dễ dàng như vậy, nhất đi sẽ lại xảy ra xung đột với nhà họ Lý.
“Được!” Lục Cận Phong xoa đầu Tô Yên, “Việc mà Yên Yên nhà anh giao cho, ông xã nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.
Em về xem bé ba, bé tư thế nào cũng tốt.”
Tô Yên thật sự quá nhớ hai đứa nhóc kia, Xa Thành Nghị vừa nói là có thể xuất viện, cô đã muốn quay về rồi.
Tô Yên tìm một cái cớ lừa An Hinh về nhà họ Lục.
Ở bệnh viện lâu như vậy, cảm nhận được không khí trong lành bên ngoài, tâm trạng Tô Yên cũng vui vẻ theo.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà cũ, Tô Yên vui vẻ gọi to: “Mẹ, đồng chí Tần, ông, bé ba, bé tư, con về rồi đây.”
Tô Yên không nói trước cho Lệ Uyển biết chuyện mình xuất viện.
Khoảng thời gian này, Lệ Uyển vẫn luôn ở lại nhà họ Lục để chăm sóc bé ba và bé tư giúp cô, mặc dù có bảo mẫu, nhưng cô vẫn không yên tâm.
Lệ Uyển ở đâu, Tần Chấn Lâm đi theo đó, thế nên cũng đang tạm thời ở nhà họ Lục.
Hai người này là bố mẹ của Tô Yên, ông cụ Lục cũng vô cùng hoan nghênh hai vị.
Nghe thấy giọng của Tô Yên, ban đầu Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm còn tưởng là mình nghe nhầm, đi ra nhìn xem, không ngờ là Tô Yên về thật.
Hạ Huy đưa Tô Yên và An Hinh về.
“Tiểu Yên, sao con đã về rồi, không phải vẫn chưa khỏi hẳn sao? Con rể đâu?” Lệ Uyển vội vàng đi qua đỡ cô.
“Anh Xa nói là con xuất hiện được rồi nên con bèn về, Lục Cận Phong ở bệnh viện còn bận việc khác.
Mẹ không cần đỡ, con tự đi được mà.” Tô Yên cười nói với Tần Chấn Lâm đi ra theo ở đằng sau, “Đồng chí Tần, con xuất viện rồi đây.”
“Xuất viện là tốt, xuất viện là tốt.” Khỏi cần nói trong lòng Tần Chấn Lâm vui vẻ cỡ nào, trông thấy Tô Yên trở về, mắt ông còn đỏ cả lên.
Ông cụ Lục cũng đi ra, thấy Tô Yên cũng rất mừng: “Tiểu Yên, khỏe hẳn rồi chứ?”
“Con khỏe rồi ạ.” Tô Yên cười nói, “Ông, khoảng thời gian qua để ông phải lo lắng rồi.”
Ông cụ Lục cười bảo: “Mau vào nhà đi, đừng đứng ngoài hết thế nữa.”
Tô Yên vào nhà, không thấy Kawaii đâu, hỏi: “Mẹ, Kawaii đâu ạ?”
Khi Hạ Phi quay lại đảo đã dặn dò cô phải chăm sóc Kawaii cẩn thận, con trai dặn vậy, người làm mẹ như cô không thể thất hứa được.
Lệ Uyển nói: “Đang ở trên tầng kìa.
Từ sau khi Hạ Phi đi, đứa trẻ này ngày nào cũng đứng trên ban công ngóng nhìn.”
Tần Chấn Lâm bổ sung thêm một câu: “Tôi thấy con bé Kawaii mắc bệnh tương tư rồi, người gầy đi hẳn, cháu ngoại về mà trông thấy chắc chắn sẽ đau lòng cho xem.”
Lệ Uyển lườm Tần Chấn Lâm: “Ông nói linh tinh gì đấy, trẻ con mới mấy tuổi đầu, tương tư cái gì.”