Bé ba và bé tư vẫn đang ngủ trưa, Tô Yên đi thăm một lúc, sau đó đi tìm Kawaii.
Kawaii ôm thú nhồi bông mà Hạ Phi tặng cho cô bé, ngây người nhìn về phương xa.
Tô Yên nhận biết phương hướng cực kỳ kém, nhưng trước kia Lục Cận Phong đã nói với cô, ban công này nhìn về hướng trụ sở chính của Ám Dạ.
Kawaii thật sự đang nhớ Hạ Phi ư?
Tô Yên đứng ở cửa nhìn một lúc, ánh mắt Kawaii ngập tràn buồn bã, nó không hề giống với tâm trạng nên có của một đứa trẻ còn chưa đến bốn tuổi.
Tô Yên có cảm giác trước mắt không phải là một đứa trẻ, mà là một người đã trưởng thành.
Bất luận là dáng vẻ, bóng lưng hay là ánh mắt, tất cả đều không phù hợp với độ tuổi của Kawaii.
Nhưng cho dù có trưởng thành sớm đến mấy thì cũng không nên lộ ra sự bị thương giống như phải chia tay với người yêu như vậy.
Tần Chấn Lâm nói đúng, thật sự có cảm giác cô bé đang mắc bệnh tương tư.
“Kawaii?”
Tô Yên cười đi tới, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Sao cháu lại ngồi một mình ở đây?”
Vành mắt Kawaii đỏ ửng, hẳn là vừa khóc.
“Dì Tô Yên, cháu không sao, chỉ là đang nhớ anh Phi thôi ạ.” Kawaii dụi mắt, chất giọng trẻ con mang theo âm mũi, đáng yêu vô cùng.
Tô Yên nhìn mà đau lòng: “Đừng khóc nữa, một tháng Hạ Phi sẽ có ba ngày nghỉ, đến lúc đó cháu sẽ gặp lại thằng bé thôi.”
“Thật ạ?” Kawaii cười vui vẻ.
“Dì đã lừa cháu bao giờ chưa.
Nhưng cháu phải ăn cơm no vào, bằng không đợi Hạ Phi về nhìn thấy cháu gầy như vậy, khéo còn tưởng là người làm mẹ như dì ngược đãi cháu, không cho cháu ăn cơm mất.”
“Dì tốt với cháu lắm, cháu nhất định sẽ ăn thật no, đợi anh Phi trở về.”
“Ngoan quá.” Tô Yên không nhịn được thò tay ra véo má Kawaii, mềm mại nhẵn nhụi thật.
Làn da của trẻ con đúng là như trứng gà bóc vậy.
“Dì tìm cho cháu một trường học, thứ hai tuần sau bắt đầu, cháu đi học nhé?”
Kawaii lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Rất rõ ràng, Kawaii không muốn đi học, nhưng lại sợ Tô Yên không vui, Hạ Phi không vui, thế nên mới đồng ý.
Tô Yên cười bảo: “Vậy thứ hai tuần sau dì đưa cháu đến trường.”
“Vâng.”
Kawaii ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi nào, xuống dưới nhà ăn hoa quả thôi.”
Tô Yên dắt Kawaii xuống dưới nhà, Kawaii đột nhiên hỏi: “Dì Tô Yên ơi, sau này cháu làm con dâu dì có được không ạ?”
Lời này khiến Tô Yên sửng sốt.
Đứa trẻ này mới được mấy tuổi đâu.
Tô Yên nghĩ chắc tại trước kia Lâu Doanh suốt ngày nói mấy câu kiểu con dâu nuôi từ bé các thứ trước mặt Kawaii, nên Kawaii mới nói như vậy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cười đồng ý: “Được chứ, thế thì Hạ Phi có phúc quá đi mất.”
Lời con trẻ ngây ngô, Tô Yên chỉ coi như Kawaii nói chơi, không coi là thật.
Tin tức Tô Yên xuất viện nhanh chóng truyền đến tai Lâu Doanh, tối hôm ấy, Lâu Doanh, Vạn Nhất và Bạch Phi Minh liền đến nhà họ Lục ăn chực.
Ăn cơm xong, Tô Yên ở trong phòng trẻ sơ sinh với bé ba và bé tư, hai đứa trẻ đã biết đi, biết gọi mami, đang ở trong cũi chơi đồ chơi.
Tô Yên cũng ngồi trong cũi, nhìn hai đứa trẻ như vậy, trong lòng cô rất ấm áp, gương mặt cũng bất giác nở nụ cười.
Nụ cười của con trẻ có thể hòa tan lòng người, cực kỳ xoa dịu tâm hồn.
Tô Yên chống tay vào má, ngắm mãi không chán.
Lâu Doanh ở một bên phàn nàn: “Chị, có hiếm lạ đến mức đấy không, chị ngắm nửa tiếng rồi đấy.”
Tô Yên: “Con của mình ngắm bao nhiêu cũng không chán, có thế nào cũng hiếm.”
“Sinh vật mềm mại đáng yêu kiểu này, đúng là… rất đáng yêu.” Lâu Doanh nghịch bàn tay nhỏ đầy thịt của bé ba, “Chị, dù sao chị cũng nhiều con, hay là cho em một đứa đi?”
Nụ cười của Tô Yên tắt ngấm, dáng vẻ che chở cho con: “Không cho, muốn thì tự đi mà sinh.”
“Em muốn sinh mà, nhưng Vạn Nhất không được.” Lâu Doanh bĩu môi nói, “Chị đừng nhỏ nhen thế, dù sao chị cũng nhiều con như vậy, thiếu một đứa có sao đâu.
Em muốn bé ba, nếu chị không nỡ thì sinh thêm một đứa cho em đi.
Chung quy bụng chị năng suất cao thế cơ mà, một năm hai đứa liền.”
Tô Yên: “…”
“Em muốn bé ba thì đi hỏi anh rể em đi.”
Cho dù Lục Cận Phong đồng ý thì Tô Yên cũng không đồng ý.
“Chị đang bảo em đâm đầu vào chỗ chết đấy à?”
Lục Cận Phong lại chịu chắc?
Muốn bị ăn đập hả?
“Chúc mừng em, cuối cùng cũng ý thức được mình chán sống rồi.” Tô Yên nói, “Hơn nữa còn đang mon men lại gần chỗ chết.”
Lục Cận Phong ngoài miệng thì nói là muốn con gái, khi đó kết quả ngược lại, con gái biến thành con trai, đừng nhìn Lục Cận Phong ngoài mặt không vui, thật ra trong lòng vô cùng yêu thương bé ba và bé tư.
Bình thường hai đứa bé mà sứt mẻ chút gì là anh có thể đau lòng suốt nửa ngày.
Mặc dù Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là hai đứa đầu tiên, nhưng hai người đều không tham gia vào quá trình trưởng thành của hai đứa trẻ.
Bé ba và bé tư không chỉ chứa đựng tình cảm và kết tinh tình yêu của hai người, mà còn là nỗi tiếc nuối với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.
Lâu Doanh trợn trắng mắt, đưa mắt nhìn sang Bạch Phi Minh từ nãy đến giờ không nói gì: “Phi Minh, hay là tối nay mình với cậu cùng nhau trộm một đứa đi nhé?”
Bạch Phi Minh từ chối: “Mình không có hứng thú nuôi trẻ con.”
“Cậu có còn là phụ nữ không đấy?” Lâu Doanh nói, “Đáng yêu mà, nhìn hai anh em nó kìa, yêu thương nhau biết bao…”
Còn chưa nói xong, bé ba và bé tư đã bắt đầu đánh nhau, bé tư đột nhiên cắn mông bé ba một cái, bé ba quay đầu túm tai bé tư không buông tay, nhất thời cả hai đứa trẻ đều khóc long trời lở đất.
Lâu Doanh: “…”
Hơi bị vả mặt.
“Bé ba, bé tư.” Tô Yên vội tách hai đứa trẻ ra, đưa một đứa cho Lâu Doanh dỗ.
“Oa! Oa!”
Tiếng khóc vang vọng trời cao, Lâu Doanh cảm giác tai mình sắp điếc đến nơi.
“Thôi, thôi, em không thích hợp chăm trẻ con đâu.”
Hai đứa trẻ đều thuộc dạng rất dễ dỗ, mấy phúc sau đã ngừng khóc.
Bạch Phi Minh nói: “Tôi xuống dưới nhà uống nước.”
“Em đi vệ sinh.” Lâu Doanh muốn trả con cho Tô Yên, nhưng Tô Yên vẫn đang bế bé tư, Lâu Doanh bèn đưa đứa trẻ cho An Hinh ở bên cạnh, “Cô bế một lúc đi.”
An Hinh luống cuống tay chân.
Đối với sinh vật là trẻ con, bây giờ cô… hơi sợ, cảm xúc lẫn lộn.
Lâu Doanh giao đứa trẻ cho An Hinh xong bèn quay đi, Tô Yên thấy vẻ mặt của An Hinh liền đặt bé tư xuống, đi tới: “Đưa cho mình đi.”
An Hinh gật đầu, cô thật sự không biết bế trẻ con.
Lệ Uyển và bảo mẫu nghe thấy tiếng khóc liền đi lên, Tô Yên bèn giao lũ trẻ cho họ.
“Hinh Hinh, hay cậu đi nghỉ ngơi sớm đi? Mình đưa cậu về phòng nhé.”
An Hinh gật đầu, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Tô Yên đưa An Hinh đến phòng khách.
Lúc này, điện thoại cô chợt đổ chuông, người gọi đến là Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong mang đến kết quả xét nghiệm.
Tô Yên đi đến cạnh cửa sổ, hỏi: “Kết quả thế nào?”
Lục Cận Phong nói: “Giống như em đoán.”
“Quả nhiên là thế.” Tô Yên không có gì bất ngờ, lại thấy đau lòng vì An Hinh.
Vừa mới dứt lời, trong điện thoại bỗng truyền đến một trận ồn ào.
“Sao vậy?”
“An Minh đến phòng bệnh của Lý Văn rồi, anh cúp máy trước đây.”
An Minh đến gây phiền phức thật, có thể đợi đến lúc này mới đến, cũng coi như đã nhẫn nhịn lắm rồi.
Cúp máy, An Hinh thấy sắc mặt Tô Yên kỳ lạ, hỏi: “Tô Yên, xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì, Hinh Hinh, cậu nghỉ ngơi đi, ngủ ngon một giấc, không cần nghĩ gì cả.” Tô Yên không yên tâm, nói, “Tối nay mình ngủ với cậu nhé.”
Còn về kết quả xét nghiệm, Tô Yên định đợi đến ngày mai mới nói cho An Hinh, An Hinh trông rất mệt mỏi, cứ để cô ngủ một giấc đã.
Nếu An Hinh biết chuyện, e là cô sẽ mất ngủ, thậm chí tan vỡ.
An Minh là con ruột của An Chí Thanh, mà An Chí Thanh lại mặc kệ chuyện An Minh bắt nạt An Hinh, giả mù giả điếc, thế thì chỉ có một khả năng, đó là An Hinh không phải con gái của An Chí Thanh.