Nhân lúc nghỉ trưa, Tô Yên lên mạng liên hệ với trường mẫu giáo, gọi điện thoại cho hiệu trưởng nói rõ tình trạng của Tiểu Vũ.
“Con trai, hơn bốn tuổi, Tiểu Vũ là đứa trẻ vô cùng thông minh, hiệu trưởng, hay là ngày mai tôi đưa Tiểu Vũ tới cho ông xem…”
Bây giờ không dễ gì có thể vào được trường mẫu giáo công lập, Tô Yên đã tìm trường mẫu giáo mấy ngày nay, cuối cùng mới chọn được một nơi.
Hơn nữa cô còn phát hiện ra học phí để trả cho một đứa trẻ khi đi học không hề rẻ.
Xem ra cô phải làm việc chăm chỉ hơn nữa mới được.
Cô muốn tìm một trường mẫu giáo nào đó gần với công ty cô làm chút, như vậy buổi sáng cô có thể đưa Tiểu Vũ đi học, tan làm lại có thể đón cậu bé về nhà.
Tô Yên mải nói chuyện với hiệu trưởng qua điện thoại nên không để ý có người đứng đằng sau.
Tần Nhã Hân đi qua, thấy Tô Yên đang đứng nói chuyện điện thoại, nhắc đến trẻ con gì gì đó thì tò mò dừng lại nghe.
Chẳng lẽ Tô Yên có con thật sao?
Trận rùm beng ở bữa tiệc trở thành đề tài bàn luận xôn xao trên mạng, mặc dù cuối cùng cảnh sát cũng điều tra ra mọi việc là do Trâu Quang hãm hại, Tô Yên cũng đã vạch trần bộ mặt thật của anh ta trong bữa tiệc, thế nhưng không có lửa thì sao có khói?
Ánh mắt của Tần Nhã Hân loé lên một tia quỷ dị, cô ta lặng lẽ rời đi.
Tô Yên tắt máy rồi đi vào phòng rửa tay, phát hiện ra trong phòng chật kín người, mọi người đều đang sửa sang lại quần áo và tút tát lại lớp trang điểm.
Tô Yên tò mò, cười hỏi: “Có người quan trọng nào sắp đến công ty mình sao? Mọi người đều ở trong này chỉnh trang lại hết vậy.”
“Tô Yên, cô không biết à, hôm nay tổng giám đốc Lục sẽ tới đây đó.” Đồng nghiệp Trương Thanh vừa quệt son lên môi vừa nói: “Lâu lắm rồi tổng giám đốc Lục không tới công ty, mọi người sao có thể không vui được cơ chứ.”
“Tổng giám đốc Lục? Tổng giám đốc Lục nào cơ?”
Có đến mấy vị tổng giám đốc Lục mới nhậm chức ở công ty, thế cho nên Tô Yên mới hỏi như vậy.
“Tất nhiên là người đứng đầu nhà họ Lục, cậu Lục rồi.” Trương Thanh sửa sang lại quần áo: “Tô Yên, cô mau xem hôm nay tôi có đẹp không?”
Cậu cả Lục sắp tới đây sao?
Tô Yên ngẩn người, cô mới tới công ty chưa lâu, chưa từng gặp qua cậu cả Lục.
“Đẹp.” Tô Yên không hề nói dối, Trương Thanh có khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, ngực có mông có, rất có sức quyến rũ cánh đàn ông.
Có điều cô không hiểu, tại sao cậu cả Lục tới công ty mà mọi người ai nấy đều hăng hái như vậy.
Trong lúc nghĩ ngợi, Tô Yên nghe thấy Trương Thanh thấp giọng nói nhỏ với mình: “Cậu cả Lục đến giờ vẫn chưa lấy vợ, nghe nói còn chưa có bạn gái, nếu mà được cậu cả Lục để ý thì cuộc đời chẳng khác nào một bước lên tiên đâu.”
Một người què chân, dung nhan cũng bị huỷ chẳng còn sống được bao lâu như vậy, mọi người còn cần phải nhiệt tình như thế sao?
Tô Yên nói: “Nhưng mà tôi nghe nói cậu cả Lục bị tai nạn giao thông dẫn đến mặt mày đều biến dạng rồi, trông vô cùng xấu.”
Đâu chỉ là xấu bình thường mà còn xấu kinh khủng luôn.
Tô Yên hình dung ra khuôn mặt chi chít những vết sẹo, kinh dị tới mức da gà da vịt của cô thi nhau nổi hết lên.
Trương Thanh phản bác: “Xấu thì có sao, nhiều người nhìn đẹp trai nhưng đểu cáng, xấu lại an toàn ấy chứ.”
“Nhưng tôi nghe nói chân cậu cả Lục đi lại không tốt, là một người què.”
Trương Thanh: “Thế lại càng tốt, không cần lo lắng anh ấy ăn chơi đàng điếm bên ngoài, có thể bên cạnh cả ngày, như vậy sẽ rất hạnh phúc.”
Tô Yên: “Tôi còn nghe nói cậu cả Lục chẳng còn sống được bao lâu nữa, lấy xong chẳng mấy chốc trở thành goá phụ đấy.”
“Thế thì còn gì tốt bằng, gả vào nhà họ Lục sẽ được chia tài sản.”
Tô Yên: “…”
Lấy cậu cả Lục làm chồng sẽ được nhiều lợi ích như vậy sao?
Sao hồi trước cô không hề biết?
Trương Thanh thở dài, nói: “Tô Yên, cô không giống chúng tôi, cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, đương nhiên sẽ được gả cho một người đàn ông tốt, còn bọn tôi lại rất khó tìm được người tốt.”
Có thể vào làm trong Lục thị thì nhất định năng lực phải xuất chúng rồi, hơn nữa ai cũng phải có dã tâm, làm gì có ai cam tâm làm công ăn lương, sống một cuộc sống tầm thường cả đời cơ chứ?
Phụ nữ muốn nâng cao bản thân, thứ nhất là dựa vào chính mình, thứ hai là dựa vào đàn ông.
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần có thể tìm được một người có quyền có thế thì bản thân cũng bớt vài năm phấn đấu rồi.
Trương Thanh một lòng muốn sống ở thành phố, sống một cuộc sống tốt đẹp, được gả vào nhà giàu.
Cô ta không có chỗ dựa không có lai lịch, ưu điểm lớn nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng hút hồn đàn ông này.
Tô Yên miễn bình luận về giá trị của Trương Thanh này.
Trong đầu cô hiện giờ chỉ nghĩ đến việc tìm trường học cho Tiểu Vũ, thực sự cô thấy hơi nhớ cậu bé rồi.
Người đứng đầu tập đoàn Lục thị đích thân tới công ty, cho nên trên dưới các bộ phận đều hăng hái tích cực gấp mười lần ngày thường.
Lúc Tô Yên đi vào phòng trà để lấy nước, quay lại đã thấy một đám nhân viên cấp cao đứng vây quanh Lục Cận Phong, bấy giờ anh đang ngồi trên một chiếc xe lăn tiến vào trong công ty.
Cho dù Lục Cận Phong phải ngồi xe lăn nhưng vẫn không khỏi toát ra khí chất cấp trên của mình, hơi thở bao trùm khắp không gian, cao quý lạnh lùng giống như một vị quân vương đang chỉ đạo giang sơn.
Hạ Vũ phụ trách đẩy xe lăn, Lục Minh Khánh đi tới bên cạnh Lục Cận Phong, xung quanh là một đám người chậm rãi theo sau.
Nhân viên trong công ty mau chóng tránh đường.
Lục Thừa Mẫn biết được Lục Cận Phong tới công ty hôm nay thì vô cùng kinh ngạc, lập tức xuống lầu tiếp đón.
Thấy Lục Cận Phong đeo một chiếc mặt nạ đang ngồi trên xe lăn, Lục Thừa Mẫn vội vàng chạy tới: “Anh cả, sao anh lại tới đây.”
Câu hỏi này.
Ở công ty, Lục Cận Phong là người đứng đầu, Lục Thừa Mẫn chỉ là phó tổng giám đốc, vậy mà anh ta lại hỏi một câu như vậy, đây chẳng phải giống như khách hỏi chủ nhà hay sao?
Hai tay Lục Minh Khánh đan hai tay vào nhau, hơi cười cười mà nói: “Anh hai hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã thật sự quên mất ai mới là người đứng đầu công ty rồi sao?”
Màn gặp mặt nhau này căng thẳng sặc mùi thuốc súng.
Tô Yên đứng ở cửa sổ uống nước, qua tấm kính pha lê nhìn xuống Lục Cận Phong đang ngồi trên xe lăn.
Lục Thừa Mẫn giận đến mức sượng sùng không dám ngẩng mặt lên, sắc mặt sầm xuống: “Chú ba, chú hiểu lầm ý của anh rồi, anh là lo cho sức khoẻ của anh cả, nghe nói dạo này sức khoẻ của anh cả không được tốt, chỉ sợ làm việc khổ cực lại đổ bệnh mà thôi.”
Lục Cận Phong lạnh lùng mở miệng: “Cảm ơn chú hai đã quan tâm, sức khoẻ của anh vẫn rất tốt.”
Vừa dứt lời, anh lập tức ho mạnh mấy cái.
Trông bộ dạng này đâu có giống sức khoẻ tốt, ngược lại còn giống như sắp chết tới nơi.
Lục Minh Khánh lo lắng: “Anh, anh thấy sao rồi.”
“Không sao.” Lục Cận Phong phất tay.
Lục Thừa Mẫn nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của Lục Cận Phong thì ánh mắt thoáng chút đắc ý, thế nhưng sắc mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì, tỏ vẻ quan tâm nói: “Anh cả, hay anh tới phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, nào, để em đẩy phụ anh.”
“Không cần.” Lục Cận Phong lạnh lùng từ chối.
“Vẫn là để em đi.” Lục Minh Khánh không cho Lục Thừa Mẫn cơ hội: “Anh hai bận rộn như thế, những việc như thế này cứ để cho em.”
Lục Minh Khánh đẩy xe cho Lục Cận Phong đi qua trước mặt Lục Thừa Mẫn, hai người đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Một đoàn người cũng chậm rãi theo sau Lục Cận Phong, Lục Thừa Mẫn vẫn đứng im tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng Lục Cận Phong, ánh mắt loé lên một tia thâm trầm đáng sợ.
Tô Yên đứng cách một tấm kính chắn mà cũng cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo đến rùng mình kia.
Xem ra đúng như lời đồn, Lục Cận Phong không mấy hoà hợp với Lục Thừa Mẫn.
Lục Cận Phong không hoà hợp với Lục Gia Hành, cho nên chuyện anh bất đồng với Lục Thừa Mẫn cũng là điều hiển nhiên.
Tô Yên lại uống thêm một ngụm nước nữa, cô nhìn đoàn người đi theo Lục Cận Phong, bất giác hơi hơi nhíu mày lại.
Lúc trước cùng Lục Cận Phong chạy trốn, anh chạy còn nhanh hơn cô, không hề thở dốc vì mệt, chẳng có vẻ gì là đang bị bệnh, thể chất tốt hơn cô nhiều ấy chứ.
Lục Cận Phong què chân là giả, vậy chẳng lẽ chuyện anh mắc bệnh cũng là giả sao?.