Thần tiên đánh nhau.
Kẻ gặp nạn là đám tôm tép nhỏ.
Ông chủ lớn vừa đến, công việc trong tay Tô Yên cũng nhiều hơn.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ phạm phải sai lầm.
Sếp lớn sếp nhỏ đối đầu với nhau, một khi không cẩn thận, những nhân viên vô tội như bọn họ sẽ bị lấy ra khai đao.
Hôm nay không ai về sớm, đến giờ tan sở, mọi người vẫn đang tiếp tục làm công việc của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã là bảy giờ tối rồi.
Tô Yên nhìn đống công việc cao như núi trên bàn than thở: “Những tài liệu này có dịch đến sáng mai cũng không xong.”
“Cho dù có dịch đến năm sau thì cũng phải nhanh lên, sếp lớn đang đợi.”
Cấp trên Lưu Hạo đột nhiên xuất hiện phía sau.
Tô Yên không sợ công việc nhiều, nhưng mà Hạ Vũ Mặc phải tính sao đây?
Cô gửi Hạ Vũ Mặc ở nhà trẻ, sáu rưỡi chiều là phải đi đón rồi, mà giờ sớm đã quá giờ, cô giáo ở nhà trẻ đã nhắn tin giục rồi.
Trong lòng Tô Yên nóng như lửa đốt.
Nếu cô muốn không tăng ca rất dễ, cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, cho dù có bỏ ngang việc cũng chẳng sao, nhưng cô không muốn chiếm lợi từ nhà họ Lý.
Cô giáo dạy trẻ gọi đến, Tô Yên nhìn ID người gọi, nói với Lưu Hạo: “Quản lý Lưu, tôi có thể xin nghỉ nửa tiếng được không? Một lát nữa tôi quay lại, tôi đảm bảo xử lý hết toàn bộ công việc đêm nay mới tan làm.”
Từ sau khi Tô Yên đến trụ sở chính thì đây là lần đầu tiên xin nghỉ, cũng không bảy đặt ra dáng con nhà giàu gì đó, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt.
Quản lý Lưu cũng không làm khó Tô Yên: “Vậy cô đi nhanh về nhanh.”
“Cảm ơn quản lý Lưu.”
Tô Yên vừa cầm túi vừa trả lời điện thoại, lại vội vàng chạy ra ngoài: “Cô Vương, xin lỗi, bên tôi có việc làm trễ giờ, tôi lập tức đến ngay…”
Cô vội vàng đi đón Hạ Vũ Mặc.
Dù gì đêm nay cũng phải tăng ca, chỉ đành đón Hạ Vũ Mặc đến công ty, đợi làm xong thì cùng về.
Tô Yên chân trước vừa đi thì Lưu Hạo nhận được điện thoại nội bộ từ văn phòng tổng giám đốc: “Gọi Tô Yên đến phòng làm việc.”
Tô Yên vội vàng đến nhà trẻ, bọn trẻ trong nhà trẻ đều đã được đón về, chỉ còn lại có Hạ Vũ Mặc.
Nhà trẻ yên tĩnh, Hạ Vũ Mặc ngồi một mình trên xích đu, đầu cúi thấp, chân ngắn đung đưa, ánh sáng màu cam bao phủ Tiểu Mặc, tỏa ra vầng hào quang mờ nhạt, khiến cậu bé trông càng thêm cô đơn.
Tô Yên nhìn cảnh này, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào.
“Tiểu Vũ.” Tô Yên gọi một tiếng.
Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn Tô Yên, nhảy khỏi xích đu, chạy về phía Tô Yên, ôm lấy chân Tô Yên, đột nhiên khóc đến vô cùng tủi thân: “Huhuhu, em còn tưởng chị không cần em nữa, chị đừng bỏ rơi em, Tiểu Vũ rất ngoan, huhu…”
Tiếng khóc của Tiểu Vũ khiến Tô Yên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, ôm lấy Tiểu Vũ, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Vũ đừng khóc, đều là chị không tốt, sao chị lại không cần Tiểu Vũ được chứ, hôm nay chị tăng ca nên mới đến muộn.”
Tô Yên tự trách bản thân rất nhiều, Tiểu Yên là một đứa trẻ mồ côi, không có cảm giác an toàn, lại sợ bị bỏ rơi, đây là chuyện đương nhiên, đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều này.
Hạ Vũ Mặc nấc nấc: “Thật sao, chị không lừa em chứ?”
“Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, chị tất nhiên là không lừa em rồi.” Tô Yên xoa đầu Tiểu Vũ: “Đừng khóc nữa cái mũi thành mèo hoa luôn rồi kia, không đáng yêu nữa rồi.”
“Em không có khóc làm xấu mũi đâu, hừ.” Hạ Vũ Mặc khịt mũi quay đầu lau nước mắt.
Tô Yên dở khóc dở cười.
“Cô Tô.” Cô Lưu đi tới, nói: “Lần sau nếu bận có thể nói trước để Tiểu Vũ không lo lắng nữa, đứa trẻ này nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.”
“Cảm ơn cô, cô giáo Lưu, hôm nay tôi thực sự đã làm phiền cô quá nhiều rồi.” Tô Yên liên tục cảm ơn.
Tô Thanh chỉ có nửa giờ nghỉ phép, nên cô phải nhanh chóng trở lại công ty.
Tô Yên bắt taxi, đưa Tiểu Vũ trở lại công ty, mới phát hiện đồng nghiệp của công ty đã đi hết.
Này là tan làm rồi?
Tô Yên đang nghĩ theo hướng này, thì Lưu Hạo đột nhiên xuất hiện sau lưng cô: “Tô Yên, cô gửi tài liệu đến văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc Lục chỉ rõ cô mang đến.”
Chỉ rõ?
Lẽ nào Lục Cận Phong biết cô đang làm ở công ty anh ta?
Xem ra, vẫn là trốn không thoát rồi.
Cô chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân của anh, lại chạy đến làm việc trong công ty của anh, không phải anh là kẻ có thù tất báo tìm cô gây rắc rối đó chứ?
“Vâng, quản lý Lưu.” Tô Yên hỏi: “Quản lý Lưu, những người khác đâu rồi?”
“Đều tan làm cả rồi.” Lưu Hạo nói: “Cô đưa tài liệu đến văn phòng rồi cũng có thể tan làm.”
“Không phải nói là phải tăng ca sao? Tôi vẫn còn rất nhiều việc trên bàn.”
“Việc này không vội, thư ký Ngải nói, không cần phải vội.” Lưu Hạo chú ý đến Tiểu Vũ, kinh ngạc thốt lên: “Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, Tô Yên, đây là của cô sao?”
Tô Yên có quan hệ nhận nuôi với Tiểu Vũ, nhưng không thể nói là con trai, cũng chẳng thể nói là con trai nuôi, đang lúc phát rầu thì giọng nói non nớt của Tiểu Vũ vang lên: “Chị ơi, em đói.”
“Ở đây chị còn đồ ăn vặt, em ăn trước đi, tan sở rồi chị sẽ dẫn em đi ăn tối.” Tô Yên lấy bánh mì và trái cây từ trong ngăn kéo ra.
“Là em trai cô à, còn không nói nữa, thật có hơi giống.” Lưu Hạo cười nói: “Tô Yên, mau giao tài liệu đi, tan sở sớm, tôi cũng phải về rồi.”
“Vâng, tạm biệt quản lý Lưu.”
Lưu Hạo vừa rời đi, cả công ty rộng lớn chỉ còn lại Tô Yên và Hạ Vũ Mặc.
“Tiểu Vũ, đợi chị ở đây, lát nữa chị sẽ quay lại.”
“Vâng.” Hạ Vũ Mặc ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Tô Yên yên tâm đi giao tài liệu.
Đã gần tám giờ, Lục Cận Phong còn chưa về sao?
Đây là lần đầu tiên Tô Yên đến văn phòng tổng giám đốc, cô đứng ở cửa gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Tô Yên nghi ngờ mở cửa, văn phòng rộng lớn thênh thang trống không.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng nghỉ trong văn phòng làm việc truyền ra.
Không phải chứ.
Lẽ nào Lục Cận Phong đang...!tắm trong đó?
Tô Yên định đặt tài liệu xuống rồi rời đi thì cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, Lục Cận Phong cầm khăn tắm đứng ở cửa.
Tô Yên vô thức quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô sợ đến suýt chút nữa mất hồn.
Lần này cô không sợ vết sẹo trên mặt Lục Cận Phong mà là bởi cảnh trước mắt.
Ngay lúc đó, cô dường như có cảm giác nhìn thấy Lục Cận Phong trong căn phòng cho thuê, Lục Cận Phong, bạn trai lái taxi trực tuyến của cô, hình như lại cùng là một cùng với Lục Cận Phong nắm quyền nhà họ Lục.
Nếu không phải có vết sẹo đáng sợ trên mặt Lục Cận Phong, thì cô suýt chút nữa đã cho rằng trước mặt là bạn trai cũ của mình.
Cô đã chia tay với Lục Cận Phong rồi, cũng xem như bạn trai cũ rồi.
Tô Yên nhanh chóng cúi đầu: “Cậu, cậu cả Lục, tài liệu tôi đã mang đến rồi đây.”
“Ừ.”
Một âm tiết duy nhất, giọng nói êm dịu và đầy sức hút, sâu lắng lại cực kỳ dễ nghe.
Lục Cận Phong từ từ tiến lên, bước về phía Tô Yên.
Tô Yên ngửi thấy mùi sữa tắm toát ra từ trên người Lục Cận Phong càng ngày càng đậm, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Lục Cận Phong càng ngày càng gần cô, một bước hai bước...!
Sau đó anh ép cô vào góc tường.
“Cô hồi hộp lắm à?”
“Không, không có.” Tô Yên nhìn chằm chằm đi nơi khác, không dám nhìn vào ánh mắt Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong cười lạnh: “Trốn khỏi lễ cưới, giờ lại chạy đến công ty tôi đi làm, cô Tô, cô đây là lạt mềm buộc chặt à?”
“Tổng giám đốc Lục, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn giản là muốn làm việc mà thôi.” Tô Yên kiên nhẫn giải thích: “Tôi thực sự không có ý khác với anh.”
Ánh mắt Lục Cận Phong nặng nề nhìn chằm chằm Tô yên, im lặng rất lâu mới nói: “Tại Sao?”
“Hở?”
Tô Yên có chút không rõ, cô không hiểu Lục Cận Phong đang hỏi cái gì.
Cái gì tại sao?
Kỳ thật, bản thân Lục Cận Phong cũng không biết ý anh đang hỏi là gì, muốn hỏi Tô Yên vì sao lại chia tay?
Tại sao lại lừa anh?
Tại sao lại không đến bệnh viện thăm anh?
Hỏi cô thật sự tuyệt tình đến vậy sao?
Lục Cận Phong đột nhiên cười tự giễu: “Cô Tô thật cởi mở.”
Nói chia tay là lập tức cắt đứt sạch sẽ.
Lục Cận Phong ngực như bị nhồi bông, bị chặn lại, lồng ngực buồn bực vô cùng.
“Hả?” Tô Yên cảm thấy lời này Lục Cận Phong không cách nào giải thích được, quái gở khiến người ta nghe không hiểu được.
Lục Cận Phong có cảm giác vô lực như đấm vào bông.
Tô Yên có thể đá Sở Hướng Nam xuống nước, cắt đứt xong có thể tốt với anh ngay, anh còn có thể mong đợi Tô Yên lưu luyến gì đó với mình nữa sao?
Lục Cận Phong nhíu chặt mày: “Tô Yên, cô có từng thật lòng yêu một người không?”
Tô Yên bị hỏi không hiểu ra sao.
Nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ về vấn đề này.
Lúc ở bên Sở Hướng Nam cô cũng nghiêm túc, lúc ở bên Lục Cận Phong, cô cũng thử nói lời yêu, hay nói đến tương lai của hai người.
Nhưng mà…
“Tổng giám đốc Lục, tôi…”
Tô Yên còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói non nớt cắt ngang.
“Chị ơi, em buồn vệ sinh.”.