Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Không phải nhằm vào tổ chức Ám Dạ mà là nhắm vào Lục Cận Phong.

Rất rõ ràng, đây là do có người mượn đao giết người.

Trong đôi mắt Hạ Phi lóe lên một tia giảo hoạt, thích thú hỏi: “Chú ơi không biết là ai bảo chú đến bắt chúng cháu thế.”

Chu Tử Thành cười lạnh: “Thằng nhóc, muốn moi tin tức từ tao sao, mày còn non lắm, nhưng mà thực sự không ngờ tới kỹ thuật bắn súng của mày cũng tốt đấy, là ai dạy mày thế?”

Thằng nhóc này còn nhỏ như vậy, mà kỹ thuật bắn súng lại chuẩn xác như vậy, rõ ràng là đã từng được huấn luyện.

Đối mặt với nguy hiểm, trầm ổn bình tĩnh, không chút sợ hãi, quả thực là hiếm thấy.

Đổi lại là đứa nhóc khác đã sớm tè ra quần rồi.

Mà tên nhóc này lại xử lý được tám chiếc xe của anh ta.

Rõ ràng là có chút lai lịch.

Hai tay Hạ Phi đút vào túi, khinh thường mỉm cười: “Ngay cả tôi là ai mà anh cũng không biết, cũng dám tới bắt cóc tôi sao, tôi cho anh một lời khuyên.”

“Lời khuyên gì?”

“Chuẩn bị cho mình một cái quan tài đi.” Hạ Phi hếch cằm, ánh mắt trầm xuống, vô cùng khí phách.

Lý Văn hận không thể vỗ tay khen ngợi, lời này quả thực rất khí phách.

Chu Tử Thành tức giận: “Tên nhóc thối, khẩu khí không nhỏ nhỉ, lúc ông đây lăn lộn ngoài giang hồ, mày còn không biết đang ở đâu đâu, dẫn người đi, ai quản mày có lai lịch như thế nào, trừ tổ chức Ám Dạ ra, ông đây không sợ ai cả.”

Nghĩ tới chuyện Phi Long Bang của anh ta bị tổ chức Ám Dạ tận diệt, anh ta nhếch nhác đến mức phải tự mình ra mặt tiếp nhận một vài đơn để nuôi sống đàn em, trong lòng Chu Tử Thành vô cùng căm phẫn.

Đơn hàng này, anh ta tổn thất không nhỏ, lúc quay về phải tìm người kia đòi thêm tiền mới được.

Anh ta có thù riêng với Lục Cận Phong là một chuyện, chi trả tổn thất thiệt hại lại là một chuyện khác.

Hạ Phi nở nụ cười tà mị, nhìn Chu Tử Thanh vẫn không biết đại ca Lục chính là người đứng đầu của tổ chức Ám Dạ.

Muốn tìm đại ca Lục báo thù, chỉ e là hai cái đầu cũng không đủ đâu.

Ba người bị bắt lên xe, tay chân bị trói chặt.

Khẩu súng trong balo của Hạ Phi cũng bị tịch thu.

Đồ ăn vặt trong balo của Hạ Vũ Mặc cũng không may mắn thoát khỏi.

Cả người Lý Văn đau đớn, dọc đường không ngừng kêu rên, tên áo đen không chịu nổi quát: “Câm miệng.”

“Chúng mày bắt ông đây còn không cho ông gào hai câu sao.” Lý Văn tức giận: “Chúng mày không giết chết được ông đây, ông đây sẽ giết chết chúng mày. Ông chính là cậu ấm của tập đoàn Lý Thị đấy...”

Giọng nói đằng sau của Lý Văn càng ngày càng nhỏ.

Tên áo đen chỉ nọng súng vào Lý Văn: “Thử xem?”

Lý Văn quật cường hừ hừ hai tiếng, giống như cô dâu nhỏ oán ức, quay đầu nhìn Hạ Phi: “Cục cưng Hạ Phi, bọn họ bắt nạt chú.”

Trong mắt Lý Văn, Hạ Phi là sự tồn tại giống như thần, vào thời khắc nguy hiểm có thể ôm đùi lớn được.

“Chú nên tiết kiệm chút khí lực đi.” Hạ Phi nói.

Hạ Vũ Mặc cũng không chịu nổi nữa: “Cậu ơi, cậu ồn chết đi được, có anh hai ở đây rồi cậu cứ yên tâm đi, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta mà.”

Lý Văn dựa vào vai Hạ Phi, giống như gặp cảnh khốn cùng: “Người ta sợ mà, trong tay bọn chúng có súng đấy, cậu bị hai đứa nhóc xấu xa các con liên lụy đấy, cậu oan uổng quá, sớm biết vậy đã không dẫn hai đứa đi hóng gió.”

Hạ Phi: “...”

“Chú ý nước dãi của cậu đấy.”

Phần áo trên vai Hạ Phi bị ướt một mảng.

“À, xin lỗi.” Lý Văn ngồi thẳng dậy, lại bắt đầu lo lắng nói: “Cũng không biết Lục Cận Phong có đến cứu chúng ta không nhỉ, rốt cuộc là tên nào bị **** ***** lên não mà nói hai đứa là con trai của Lục Cận Phong vậy, chắc chắn là vu tội mà.”

Chuyện này, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Tô Yên làm xong việc trong tay thì mặt trời đã lặn rồi.

Cô đang chuẩn bị đi về thì nhận được điện thoại của Trần Tố Anh: “Tiểu Yên, Tiểu Vũ và Hạ Phi bị bắt rồi, cô không gọi được cho Tiểu Phong, những người đó hung hăng hùng hổ, Tiểu Vũ và Hạ Phi chắc chắn gặp nguy hiểm rồi.”

“Ai bị bắt ạ? Có ý gì vậy?” Sắc mặt Tô Yên lờ mờ: “Cô, cô từ từ nói ạ.”

Tô Yên vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Cô cũng không biết những người đó là ai, đột nhiên xuất hiện, muốn bắt Tiểu Vũ và Hạ Phi, những người đó còn mang theo súng nữa, Lý Văn cũng đi cùng...” Trần Tố Anh nói hơi loạn, bây giờ trong đầu bà cũng đang rối tung lên.

Sao Lý Văn lại đi cùng bọn nhóc chứ?

Sau khi biết được sự việc, Tô Yên vội bước ra ngoài.

Là kẻ nào ra tay với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc chứ?

Lẽ nào là Tô Vân trả thù sao?

Cũng không đúng, người Tô Vân hận nhất là cô, nếu Tô Vân thực sự có bản lĩnh tìm được người có súng thì chỉ e người đầu tiên cô ta giết chết chính là cô.

Tô Yên xuống lầu, gặp Lục Cận Phong ở cổng lớn đang quay về công ty.

“Lục Cận Phong.” Tô Yên vội vàng gọi một tiếng.

Lục Cận Phong bảo tài xế dừng xe, Tô Yên chạy chậm qua đó: “Hạ Phi và Tiểu Vũ...”

Còn chưa nói xong, điện thoại trong tay Lục Cận Phong đã vang lên, là số điện thoại lạ.

Lục Cận Phong nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng nói vô cùng giận dữ của Chu Tử Thành: “Lục Cận Phong, tôi là Chu Tử Thành, hai thằng con của anh đang nằm trong tay tôi, không muốn chúng xảy ra chuyện gì thì bây giờ ngay lập tức đến nhà máy ống thép Tây Giao.”

Lục Cận Phong lạnh lùng cười giễu một tiếng: “Con trai tôi từ đâu tới thế, bang chủ Chu, thật là biết nói đùa, tôi có con trai, sao ngay cả tôi cũng không biết nhỉ.”

Chu Tử Thành cười lạnh nói: “Đừng có giở trò với tôi, cậu cả Lục giấu kỹ thật đấy, hai đứa con riêng lớn lên anh tuấn như vậy, kỹ thuật bắn súng cũng không tồi, cứ vậy mà chết đi, quả thực là đáng tiếc đấy.”

Tô Yên ghé sát vào điện thoại, nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, lập tức đoán đó là Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, vội vàng nói: “Lục Cận Phong, là Hạ Phi và Tiểu Vũ đấy, vừa rồi cô gọi điện thoại cho em nói là hai đứa đã bị một đám người có súng truy sát.”

Sắc mặt Lục Cận Phong trầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo nói: “Anh dám tổn thương đến một cọng tóc của chúng, Lục Cận Phong tôi nhất định sẽ khiến cho Phi Long Bang của anh bị hủy diệt hoàn toàn đấy.”

Chu Tử Thành cười lớn: “Xem ra thực sự đặt cược vào kho báu rồi, cậu cả Lục sớm thừa nhận một chút có phải là xong chuyển rồi không, đến Tây Giao, anh phải đến một mình, một tiếng sau không thấy người, đến trễ một phút, tôi chặt một ngón tay của chúng, chặt hết rồi thì chặt đến chân.”

“Không được làm chúng bị thương.” Tô Yên tim vọt đến cuống họng.

Hai đứa bé của cô đang gặp nguy hiểm, Tô Yên sao không thể sốt ruột cho được.

Sau khi cúp máy, Tô Yên mở cửa xe: “Em cũng phải đi.”

“Không được, em quay về đợi tin tức đi.” Lục Cận Phong sao có thể để cho Tô Yên rơi vào nguy hiểm được chứ: “Yên tâm đi, anh sẽ dẫn Hạ Phi và Hạ Vũ Măc quay trở về.”

“Lục Cận Phong, em nhất định phải đi.” Tô Yên kiên quyết nói: “Nếu như anh không cho em đi vậy thì em tự mình đi, anh lựa chọn đi.”

Lục Cận Phong bất đắc dĩ, Tô Yên đi một mình càng nguy hiểm hơn.

“Được, nhưng em nhất định phải nghe lời anh, không thể kích động được.”

“Được.” Tô Yên sảng khoái đồng ý.

Lục Cận Phong trực tiếp bảo tài xế xuống xe, anh quay ngược đầu xe, trực tiếp đi đến Tây Giao.

Trên đường, Vạn Nhất cũng gọi điện thoại tới: “Đại ca, không hay rồi, Hạ Phi bị bắt rồi, lúc Hạ Vũ và Hạ Huy đến nơi thì đã không thấy người đâu nữa.”

“Tôi biết rồi.” Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Là Chu Tử Thành làm, bây giờ tôi đang trên đường đi cứu Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.”

“Vậy em để Hạ Huy và Hạ Vũ chạy qua đó.”

“Không cần đâu, Chu Tử Thành chỉ cho mình tôi đến đó thôi.”

Vạn Nhất có chút lo lắng: “Bây giờ Chu Tử Thành là một con ác long phản công, đại ca, cẩn thận đấy.”

Lục Cận Phong cười lạnh nói: “Không có ai có thể lấy được mạng của Lục Cận Phong này đâu.”

Sau bốn mươi phút, Lục Cận Phong đã đến nhà máy ống thép Tây Giao.

Màn đêm buông xuống, xung quanh tối đen như mực.

Nhà máy ống thép bỏ hoang được thắp sáng trưng, Hạ Vũ Mặc Hạ Phi còn có Lý Văn bị treo trên xà nhà cao vút, phía dưới có mười mấy người phục kích, họng súng chĩa về phía bọn họ.

“Tiểu Vũ, Hạ Phi.” Lòng Tô Yên thắt chặt.

Chu Tử Thành từ trong ống nhòm nhìn thấy Tô Yên, sao lại dẫn theo một người phụ nữ tới nữa chứ?

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không phải lo lắng.

Chu Tử Thành đứng trên ban công tầng hai của nhà máy ống thép, từ trên cao nhìn xuống Lục Cận Phong và Tô Yên.

“Cậu cả Lục rất quan tâm hai đứa nhóc này nhỉ.” Chu Tử Thành cười lạnh nói: “Lục Cận Phong, anh thừa nước đục thả cậu, khiến Phi Long Bang bị tổn thất không nhỏ, bị thương không biết bao nhiêu anh em của tôi, khoản nợ này hôm nay chúng ta phải tính cho rõ.”

Lục Cận Phong chống gậy batoong từ trên xe bước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Chu Tử Thành: “Thả bọn chúng ra, người anh muốn báo thù là tôi, không liên quan gì đến chúng cả.”

Cho dù Lục Cận Phong đứng phía dưới nhưng khí chất ngập trời, giống như bậc vương giả liếc nhìn thiên hạ, áp lực vô hình ép đến khiến trong lòng Chu Tử Thành sợ hãi.

Khí thế này sao lại quen thuộc như vậy chứ?

Bóng dáng Lục Cận Phong đeo mặt nạ cũng khá quen thuộc.

Sao Chu Tử Thành ngờ được, Lục Cận Phong đứng trước mặt anh ta chính là người đứng đầu của tổ chức Ám Dạ mà anh ta vẫn luôn sợ hãi, nếu biết, cho dù nói thế nào anh ta cũng không nhận đơn hàng này.

Nhưng thật đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui