Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Tần Nhã Đan nhớ lại trước đây mới chợt hiểu ra, cô ta đã bị Tô Yên lừa.

Hóa ra lúc đó Tô Yên chắc chắn đã mang thai, nhưng lại còn nói với cô ta do kinh nguyệt không đều.

Ngay cả Lục Cận Phong cũng che giấu giúp cô ta.

Hai người đã đề phòng cô ta từ lúc đó, coi cô ta như người ngoài.

Tần Nhã Đan siết chặt hai bàn tay, ánh mắt lộ vẻ độc ác.

Cô ta yên lặng dựa sát vào phòng bệnh của Lục Cận Phong, nghe thấy tiếng cười vang lên bên trong lại càng ghen ghét không thôi.

Mắt Lục Cận Phong đã mù rồi, anh là con cưng của trời, vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy, lúc này anh còn còn được sao?

Tô Yên kéo tay Lục Cận Phong, đặt lên trên bụng mình, vẻ mặt Lục Cận Phong vừa lộ vẻ dè dặt hiếm thấy vừa tràn đầy mong chờ, vẻ mặt dịu dàng đó, thật sự khiến Tần Nhã Đan như sắp nổi điên lên. Dù là năm đó, Lục Cận Phong cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế với cô ta.

Thế nào là khi yêu một người sẽ không thể che giấu được? Đây chính là câu trả lời.

"Bây giờ vẫn chưa cảm nhận được gì, đợi vài tháng nữa là bụng to lên rồi." Tô Yên cũng mong chờ sự xuất hiện của hai bé cưng.

Yên Yên, Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, vỗ vỗ bên cạnh giường bệnh nói: "Em lên đây, không có em, tối qua cả đêm anh không ngủ được."

Lục Cận Phong cảm nhận bằng xúc giác, nằm chính xác lên đùi Tô Yên, hai tay ôm lấy eo Tô Yên nói: "Cục cưng hơn bốn trăm tháng vẫn là cục cưng."

Tô Yên: "..."

"Trời ạ, Lục Cận Phong, anh có biết xấu hổ không vậy." Tô Yên trừng mắt nhìn anh nói tiếp: "Em thấy em vẫn nên đóng cửa lại, để tránh người ta nhìn thấy, mất mặt lắm."

"Nằm vào lòng vợ thì cần gì sĩ diện?" Lục Cận Phong ôm chặt không chịu buông: "Yên Yên, ngày mai về Đế Đô, đợi anh chữa khỏi đôi mắt chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

Tạm thời có thể không tổ chức hôn lễ, nhưng phải tranh thủ lấy giấy chứng nhận kết hôn, nếu không thì với tính khí của Tô Yên, nói đá là đá anh ngay, nhưng nếu được pháp luật bảo hộ thì cho dù ly hôn vẫn còn có thời gian để hòa giải.

Lục Cận Phong cảm thấy mình cực khổ quá, người ta đi đăng ký kết hôn đều vì người nữ muốn ràng buộc người nam, còn anh tại sao lại ngược lại mất rồi."

Tô Yên suy nghĩ nói: "Lục Cận Phong, sao em cảm thấy cả đêm qua anh không ngủ để vắt óc suy nghĩ làm thế nào để trói em lại nhỉ?"

Lục Cận Phong chán nản, bật dậy thở dài nói: "Bây giờ anh là một người mù, ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, vậy thì sẽ mù cả đời, cơ thể em khỏe mạnh, không thiếu gì người theo đuổi, không muốn sống cả đời với anh, anh cũng có thể hiểu được."

"Này này này, có thể đừng nói trơ tráo như vậy được không, lại dùng khổ nhục kế rồi." Tô Yên nhớ lại lúc mới quen Lục Cận Phong, cô cũng bị giọng điệu vô cùng đáng thương này của Lục Cận Phong lừa.

Lục Cận Phong lặng lẽ quay người đi, bóng dáng đó trông đáng thương khỏi phải nói.

"Được rồi được rồi, em cũng không nói sẽ không đi đăng ký kết hôn, đi đi đi, về rồi đi cũng được."

Nghe xong khóe môi Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười gian xảo.

Có câu nói này của Tô Yên, Lục Cận Phong nóng lòng muốn về Đế Đô ngay lập tức, bảo Xa Thành Nghị sắp xếp phẫu thuật ngay.

Buổi chiều hôm đó, Lục Cận Phong lại được kiểm tra một lượt, bác sĩ cho lời khuyên nằm viện thêm vài ngày, mong muốn được xuất viện sớm của anh đã bị đập tan.

Tô Yên ở bệnh viện với Lục Cận Phong cả ngày, sau đó nghe thấy Tô Duy đã về, cô bèn giao Lục Cận Phong lại cho Hạ Phi và Vạn Nhất, còn mình quay về Địa Sát một chuyến.

Tô Yên bước vào trong phòng khách, lúc nhìn thấy Tô Duy cô xúc động không thôi, gọi: "Tiểu Duy."

"Chị." Tô Duy cũng không kìm được nỗi xúc động.

Mấy tháng không gặp, Tô Duy đã thay đổi rất nhiều, trước đây rất yếu ớt, trải qua vài tháng huấn luyện đã khỏe mạnh hơn nhiều, trông rất có sức sống.

Tô Yên rất vui mừng.

Lệ Quốc Minh bên cạnh nói: "Hôm nay hiếm khi cả nhà đều đông đủ, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm sum họp đi, cậu cũng gọi Lâu Doanh đến."

Nói xong Lệ Quốc Minh bèn đi gọi điện thoại.

Lệ Quốc Minh nói là người một nhà, Tô Yên đến giờ vẫn chưa hiểu, tại sao Tô Duy có quan hệ dây dưa với Thiên Lang.

Tô Duy là người mẹ cô dẫn về sau này, trước đó Lâu Doanh nói, Tô Duy tên thật là Thượng Quan Duy, như vậy cũng không có quan hệ gì với nhà họ Lệ.

Đối với thân thế của Tô Duy, chính Tô Duy còn không rõ, Lệ Quốc Minh chỉ nói cậu ta tên là Thượng Quan Duy, ngoài ra không nói thêm gì khác nữa.

Con người Lệ Quốc Minh chỉ cần là chuyện ông ta không muốn nói, quả thật không thể moi ra được chút thông tin gì.

Chỉ cần Lệ Quốc Minh không làm hại Tô Duy, Tô Yên cũng không quá bận tâm về những chuyện này.

Trước khi ăn cơm, hai chị em Tô Yên và Tô Duy ngồi xuống nói chuyện thường ngày, Tô Duy bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Chị, cái rương gỗ lim trước đây chị giao cho em chính là đồ mẹ chúng ta để lại, em tạm thời giao cho một y tá trong bệnh viện bảo quản, lúc chị về Đế Đô nhớ đến lấy.

Nếu Tô Duy không nhắc chuyện này, Tô Yên cũng quên mất thật.

Dạo này có quá nhiều chuyện, hơn nữa khi đó Tô Duy cũng bị đưa đi mất, vô cùng gấp gáp, cô cũng không rảnh để quan tâm đến di vật của mẹ.

"Được." Tô Yên hỏi: "Em không về cùng chị sao?"

Tô Duy lắc đầu: "Thiên Lang đang cần em, hai người Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng vẫn chưa từ bỏ ý định."

"Chị hiểu rồi." Tô Yên cũng không thể ở đây mãi được, vẫn phải bàn giao lại công việc của Thiên Lang: "Tiểu Duy, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi."

Lâu Doanh lề mề chưa đến, sau đó gọi điện nói không đến nữa, cô ta nhận nhiệm vụ đến thành phố Lân với Bạch Phi Minh một chuyến.

Lệ Quốc Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày nói: "Con bé Lâu Doanh này, vội vàng hấp tấp, không bị ràng buộc, cũng không ai quản được nó, đúng là không biết sau này con trai nhà ai dám lấy nó."

Lệ Quốc Minh rất buồn rầu, lo sợ tính cách của Lâu Doanh không gả đi được.

Tô Yên cười nói: "Lâu Doanh không giống những cô gái nhà quyền thế chỉ biết ghen tuông, dựa dẫm vào đàn ông, con bé là phượng hoàng bay lượn giữa bầu trời, lại còn nhiệt huyết sục sôi, người bình thường thật sự không xứng với con bé."

"Cậu thấy nó là con châu chấu thì có, cả ngày ầm ĩ líu ríu, làm cậu tức đến nỗi đau đầu vì nó."

Cũng không đợi Lâu Doanh nữa, Lệ Quốc Minh bảo người giúp việc mang cơm lên chuẩn bị ăn cơm.

Những vừa ngồi vào bàn, một người khách không mời lại tới.

"Cha nuôi, đang ăn cơm à?"

Ngô Sở Long mang rất nhiều quà tặng đến nói: "Sức khỏe cha vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại xuất viện rồi?"

Vừa nhìn thấy Ngô Sở Long, Lệ Quốc Minh khó chịu nói: "Sao vậy, mày còn mong tao chết sao? Sao tao lại nhận nuôi cái loại ăn cháo đá bát như mày chứ."

"Cha nuôi, sao lại như thế được chứ, con luôn mong cha sống lâu trăm tuổi đó." Ngô Sở Long tự ngồi không cần mời, cười nói: "Hôm nay đồ ăn thịnh soạn như vậy, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay đến đúng giờ cơm."

Tô Yên ngồi bên cạnh không nói gì, cô đang quan sát Ngô Sở Long, Ngô Sở Long hôm nay đã thay đổi tính tình nóng nảy manh động trước kia, bây giờ lại học được cách nịnh hót rồi."

Như vậy là đang muốn làm lành sao?

Lệ Quốc Minh lại không đuổi Ngô Sở Long đi, điều khiến người ta bất ngờ hơn là ông ta còn sai người giúp việc lấy bát đũa cho Ngô Sở Long.

Trong sự nghiêm khắc lộ ra vẻ thương yêu.

Điều này khiến Tô Yên thấy hơi khó hiểu.

Ngô Sở Long cũng coi như biết điều, ngoan ngoãn ăn cơm, không gây thêm phiền phức gì.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Yên không nán lại lâu, lập tức rời đi.

Tô Duy muốn đi tiễn Tô Yên, nhưng Lệ Quốc Minh gọi cậu ta và Ngô Sở Long đến phòng sách, để một mình Tô Yên tự đi bắt xe. 𝙏r𝒖yệ𝐧 hay? 𝙏ì𝓶 𝐧gay tra𝐧g chí𝐧h ﹙ tr𝒖𝓶tr𝒖 ye𝐧.Ⅴ𝐧 ﹚

Ở đây là biệt thự, không dễ bắt xe, Tô Yên phải đi bộ một đoạn.

Vừa bước ra khỏi biệt thự, Tô Yên định bắt xe ở bên đường, cô cảm thấy Lệ Quốc Minh tối hôm nay có gì đó hơi khác thường, chưa đợi cô nghĩ ra, bỗng nhiên dưới ánh đèn đường xuất hiện một bóng người cao cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui