Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Tô Yên và Lục Cận Phong quen nhau lâu như vậy, nên cô đương nhiên hiểu rõ Lục Cận Phong, đôi khi không cần lời nói cũng có thể hiểu được đối phương sẽ làm gì.

Mấy ngày nay Lục Cận Phong cứ canh chừng cô chắc hẳn là đang có kế hoạch gì khác.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đưa mắt nhìn nhau, Lâu Doanh nói: “Chị à, có nghiêm trọng đến thế không? Không đến nỗi như vậy chứ, cho dù anh rể xui xẻo bị phá sản rồi, nhưng cũng vẫn có thể tự bảo vệ mình mà, chị đừng có quá lo lắng.”

“Điều chi không yên tâm là Tần Nhã Hân.” Tô Yên nói: “Tần Nhã Hân độc ác tàn nhẫn, còn hơn cả chị gái Tần Nhã Đan của cô ta. Sự cố chấp của một người sẽ khiến người đó rơi vào cực đoan, mà Tần Nhã Hân lại cùng cha khác mẹ với chị, nếu cô ta ra tay với Lục Cận Phong, Lục Cận Phong sẽ lơ là không đề phòng.”

Bạch Phi Minh nói: “Tô Yên, em cảm thấy chị nên lo lắng cho mình trước đã. Nếu như Lục Cận Phong thật sự đi đến nước M, anh cũng chỉ có một mình anh. Nếu em là Tần Nhã Hân, em nhất định sẽ nhắm vào chị.”

Lời nói của Bạch Phi Minh như đánh thức người đang nằm mơ, sống lưng Tô Yên cứng đờ, cô hỏi: “Nếu anh là Lệ Quốc Minh, em sẽ làm gì?”

Nhắc đến Lệ Quốc Minh, Bạch Phi Minh vô thức liếc nhìn Lâu Doanh một cái.

Lâu Doanh nói: “Cậu đừng nhìn mình, loại người như vậy, chẳng khác gì một lão cáo già ngàn năm đã tu luyện thành tinh rồi. Mình đoán không ra, nhưng chắn chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”

Bạch Phi Minh nhìn Tô Yên: “Ý của chị thì sao?”

“Mẹ đã chết nhiều năm như vậy rồi mà Lệ Quốc Minh vẫn chưa trút được oán hận trong lòng. Chị lo là Lệ Quốc Minh sẽ đến Đế Đô.”

Lâu Doanh xắn tay áo nói: “Nếu ông ta có thể chịu được nắm đấm của em thì cứ tới đây, Phi Minh, cậu đi nước M một chuyện đi, mình sẽ ở lại Đế Đô bảo vệ chị gái mình.”

Ngoài mặt thì Lâu Doanh nói như vậy, nhưng nếu thật sự gặp Lệ Quốc Minh, cô ấy chắc chắn sẽ rất rối, Tô Yên cũng không muốn hai cha con vì cô mà trở mặt, vì vậy cô đang định nói thì Bạch Phi Minh đã giành trước cô một bước và nói; “Vậy thì mình sẽ đi ngay bây giờ, có chuyện gì thì cứ liên lạc với mình.”

Buổi chiều hôm đó Bạch Phi Minh đã rời đi ngay, còn Lâu Doanh thì ở lại bệnh viện canh chừng bảo vệ cho Tô Yên suốt hai mươi bốn giờ.

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện rất êm đẹp, Lục Cận Phong không hề nói ra sự thật, Tô Yên cũng giả bộ như không biết Lục Cận Phong đã đi nước M. Mỗi ngày hai người sẽ gọi điện thoại liên lạc với nhau một lần.

Tô Yên nằm viện một tuần thì xuất viện, Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam đón cô về nhà họ Lý, Tô Đình Nghiêm muốn để mẹ con Tô Yên về nhà họ Tô, nhưng ông ta lại không cãi lại được nhà họ Lý.

Ông cụ Lục và Trần Tố Anh tạm thời thu xếp về quê, vào đêm Tô Yên xuất viện, bí mật rời khỏi Đế Đô xuyên đêm.

Vạn Nhất đích thân đưa hai người đi.

Tô Yên dẫn theo bốn đứa con của cô chuyển đến nhà họ Lý, Lưu Tuyết Lam lại mời thêm bốn người giúp việc đến chăm sóc cô.

Có nhà nhưng không thể trở về, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng nhạy bén nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc khi.

Đêm đó hai anh em ngồi xếp bằng trên mặt đất để đếm xem mình có bao nhiêu tiền tiêu vặt, muốn chia sẻ gánh nặng giúp với gia đình.

Khi Hạ Vũ Mặc nhìn thấy số lẻ của Hạ Phi còn nhiều một nửa của mình, liền sửng sốt: “Anh, sao anh lại có nhiều như vậy?”

Một phần lớn tiền tiêu vặt vào Hạ Phi lừa của Vạn Nhất, cho nên cậu đương nhiên là sẽ không nói thật, tùy tiện nói: “Trước đây ở trên đảo, hàng tháng đều có tiền phụ cấp, nên anh đã tiết kiệm được.”

Hạ Vũ Mặc cũng thực sự tin vào điều đó, cậu bé vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng em trai mình.

“Anh à, tiền tiêu vặt của em anh cũng lấy hết đi, xem thử có thể giúp được bao nhiêu cho cha.”

“Anh đi tìm mẹ, em trai, em ngủ trước đi nhé.”

Hai con heo đất của hai đứa trẻ đều đã đập ra, lấy hết tài sản của mình ra.

Hạ Phi cầm tiền đi đến phòng của Tô Yên, bé ba, bé tư được bà dì giữ, mấy ngày nay Tô Yên đang hồi phục rất tốt, đã có thể xuống đất hoạt động rồi.

“Mẹ ơi.”

Hạ Phi vặn cửa đi vào.

“Cục cưng, đã muộn như vậy rồi sao con còn chưa ngủ.” Tô Yên đang chuẩn bị nghỉ ngơi đây.

“Mẹ, đây là tiền tiêu vặt mà con và em đã dành dụm được, mẹ có thể lấy hết.” Hạ Phi hào phóng đưa hết tiền cho Tô Yên, còn cả tiền trong thẻ của cậu: “Tổng cộng có hơn năm triệu đấy, mẹ lấy đi trả nợ cho cha đi.”

“Con trai, hai đứa con để dành được nhiều như vậy sao?” Tô Yên kinh ngạc, nghĩ khi cô cỡ tuổi như Hạ Phi, trên người nhiều nhất chỉ có mấy trăm nhân dân tệ mà thôi, sau khi mẹ mất, căn bản chưa từng nhìn thấy tiền. Cô đã trở thành một con sâu đáng thương khi cha ruột không thương và mẹ kế không yêu.

Sau khi tốt nghiệp Tô Yên đi làm, mấy năm cô cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, tiền tiêu vặt của hai đứa nhỏ đã lên tới mấy triệu rồi, nếu không có so sánh sẽ không tổn thương mà.

Hạ Phi nói: “Một phần trong số này là do cha đỡ đầu cho, còn có ông đỡ đầu, bà đỡ đầu, ông cố, bà, dì Hinh Hinh, chú...”

Hạ Phi đã đọc qua danh sách dài những cái tên, dù sao thì chúng cũng đều là món quà chúc mừng do người quen tặng.

Ngày hai anh em nhận tổ tiên, về với gia đình, người nhà họ Lục cũng đã chuẩn bị phong bao lì xì, xem ra hôm đó anh em thu hoạch được rất nhiều.

Gia đình có khó khăn, hai đứa nhỏ còn góp tiền tiêu vặt của mình vào.

Tô Yên rất cảm động: “Cục cưng à, số tiền này con vẫn tự giữ lấy đi. Mẹ sẽ cùng bố kiếm tiền trả món nợ của cha.”

“Ai cũng nói là cha nợ con trả, cha nợ tiền để con trai trả nợ là chuyện bình thường mà.” Hạ Phi hào phóng nói: “Mẹ, đừng khách sáo với con, cứ giữ đi, đúng rồi mẹ à, con với em trai đã nghiên cứu một chút, tụi con muốn ra mắt.”

“Ra mắt cái gì?” Tô Yên nhất thời không phản ứng lại kịp.

Hạ Phi nói: “Giống như chú Khánh vậy, trở thành một ngôi sao lớn, với điều kiện của con và em trai có thể trực tiếp tiêu diệt tất cả các ngôi sao nhí trong làng giải trí, trực tiếp ra mặt ở vị trí center.”

Tô Yên bị chọc cười: “Ai chỉ cho hai đứa cách trở thành ngôi sao lớn để kiếm tiền nuôi gia đình thế.”

“Mẹ, mẹ đừng cười, con đang rất nghiêm túc.” Hạ Phi nói với giọng điệu nhưu của người lớn: “Cha gặp khó khăn, Ám Dạ cũng đang có chuyện, con là con trưởng trong nhà, con nên gánh vác trách nhiệm nặng nề, con ghe chú Khánh nói làng giải trí có thể kiếm được tiền rất nhanh, cho nên con và em trai quyết định sẽ trở thành sao nhí.”

Tô Yên không khỏi dở khóc dở cười, đồng thời cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm vô cùng.

Tô Yên nửa đùa nửa thật nói: “Cục cưng à, con nghĩ xem, dựa vào ngoại hình của cha và mẹ ra mắt không phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Hạ Phi chân thành nói: “Nếu cha bước chân vào làng giải trí, với cái khí chất của nổi bật của cha nhất định sẽ thu hút nhiều dì xinh đẹp, sau đó mẹ sẽ ghen, gia đình sẽ xuất hiện khủng hoảng. Nếu hai người chia tay, con và các em sẽ trở thành con của một gia đình đơn thân.”

Tô Yên: “…”

Phân tích này thực sự là... lâu dài và không có vấn đề gì.

Hạ Phi lại nói: “Thật ra, con cũng đã nghĩ đến việc đột nhập vào ngân hàng để lấy một số tiền, xáo trộn các con số, chuyển một ít tiền, thêm một vài số không vào số dư của thẻ ngân hàng, mà thần không biết quỷ không hay...”

Tô Yên nghe mà kinh hãi, vội vàng nói: “Cục cưng à, con tuyệt đối đừng làm như vậy, tuổi còn nhỏ mà con đã muốn ngồi tù rồi sao.”

Suy nghĩ của con trai quá nguy hiểm, trái tim của bà mẹ già như Tô Yên cứ đạp thình thịch.

“Mẹ đừng lo lắng, con đã từ bỏ ý định này rồi, con đã sẵn sàng bước vào làng giải trí.” Nắm tay nhỏ nhắn màu hồng Hạ Phi, rất có khí thế của nam nhi: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm ở nha chăm sóc em ba em tư đi. Mẹ ngủ ngon nhé.”

Sau khi Hạ Phi nói xong, Tô Yên cho rằng hai người con trai này thật sự không thể tiến vào làng giải trí, cũng không có coi trọng.

Tô Yên ngủ một giấc đến rạng sáng, cô bị tiếng điện thoại reo inh ỏi đánh thức.

An Hinh ở đầu bên kia điện thoại kích động hét lên: “Tô Yên, cậu mau mở TV lên đi, Hạ Phi và Tiểu Vũ đang ở trên TV đấy, tụi nhỏ tham gia “Cục cưng tiến về phía trước đi”, phát sóng còn chưa đầy một tiếng mà đã lên hot search rồi, ngay lập tức có hàng trăm nghìn fan mẹ đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui