Vạn Nhất có một loại cảm giác dù anh ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch bản thân mình được.
Vụ án giết người vẫn đang được điều tra, Lâu Doanh buồn chán ngồi dưới gốc cây liễu, cho dù cô ta có bắt chuyện với Vạn Nhất như thế nào thì Vạn Nhất cũng phớt lờ cô.
Lúc này Lãnh Phùng đi tới, nói: "Đi thôi."
Lâu Doanh hỏi: “Tim được hung thủ chưa?”
“Tất cả những gì phải thu thập thì cũng thu thập rồi, phần còn lại sẽ giao cho những người chuyên nghiệp khác.” Lãnh Phùng nhìn về phía Lâu Doanh, đột nhiên hỏi: “Cô Lâu nghĩ gì về vụ án giết người này?”
Không đợi Lâu Doanh trả lời, Vạn Nhất đã nói trước: “Lãnh Cục Băng, nếu cậu hỏi cô ấy, thì thà rằng cậu hỏi con mèo này còn hơn.”
Chỉ số IQ của mèo có khi còn cao hơn Lâu Doanh.
“Vạn Nhất chết tiệt, ý anh là sao?” Lâu Doanh khởi động cổ tay: “Đừng tưởng rằng anh có đội trưởng Lãnh làm chỗ dựa, thì tôi không dám động vào cậu đấy nhé.”
Vạn Nhất núp sau lưng Lãnh Phùng nói: "Cậu nhìn đi, cậu có thể để cô ấy động tay động chân, nhưng dùng não, thì nên quên đi.”
"Hai người, quen nhau à?"
Lãnh Phùng thấy hai người đã quen biết nhau từ trước, nhưng anh ta không có thời gian để hỏi.
“Mấy năm tình bạn rồi.” Vạn Nhất nói: “Tôi nghe nói cậu muốn mời cô ấy tham gia đội điều tra tội phạm của mình, tôi khuyên cậu vẫn nên cân nhắc lại đi.”
Bị Vạn Nhất khiêu khích như vậy, Lâu Doanh lập tức nói: "Đội trưởng Lãnh, tôi đã cân nhắc lời nói của anh và tôi sẵn sàng tham gia đội điều tra tội phạm của anh."
Lâu Doanh thầm nháy mắt với Vạn Nhất, đừng ép cô phải tọc mạch góc tường ra, hừ.
Lãnh Phùng đưa tay ra, ngay lập tức nói: “Hoan nghênh cô Lâu gia nhập vào đội, đúng rồi, ở đây chúng tôi cần phải thực hiện theo quy trình. Trước tiên, cô phải đăng ký, sau đó tham gia đánh giá và nếu cô vượt qua đánh giá, thì sau này cô sẽ là đồng nghiệp với chúng tôi. "
“Vẫn phải đánh giá à?” Lâu Doanh nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Lãnh, có phải -anh sẽ mở cửa sau cho tôi đi không?”
Lãnh Phùng nghiêm nghị lắc đầu, đầy sự chính nghĩa:” Đây là một cuộc đánh giá công bằng chân chính, tuyệt đối không được phép gian lận, một khi bị phát hiện ra, sẽ không bao giờ thu nhận người đó, cô Lâu, tôi tin rằng cô có thể làm được.”
Lâu Doanh gượng cười, đột nhiên cảm thấy thật tiếc.
Lãnh Phùng nhìn Vạn Nhất: "Hôm nay tôi bận rất nhiều việc, không có thời gian với cậu, tôi còn phải về sở cảnh sát nữa, cậu đi trước đi.”
Thực ra, Lãnh Phùng có ý là anh ta không có thời gian đi uống rượu cùng với Vạn Nhất, nhưng những lời này đã lọt vào tai Lâu Doanh, dù nghe thế nào, cô ta cũng cảm thấy giống như một người bạn trai đang nói chuyện với bạn gái của mình vậy.
Vạn Nhất nhận được ánh mắt kỳ quái của Lâu Doanh, trong lòng anh ta không biết nên cười hay nên khóc.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây, khi nào rảnh thì gọi cho tôi nhé.” Vạn Nhất cố ý nói thêm câu để Lâu Doanh hiểu lầm, sau đó sửa sang lại quần áo cho Lãnh Phùng: “Quần áo đều xộc xệch hết rồi này.”. Tiên Hiệp Hay
Hai người đàn ông cao to giữa ban ngày quấn lấy nhau, cư xử thân mật, ngày thường Lãnh Phùng cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay, anh ta cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nhưng mà Lãnh Phùng cũng không đáp lại.
Vạn Nhất nhìn Lâu Doanh: "Cô đi đâu vậy? Nếu không thì tôi cho cô đi ké một đoạn nhé?”
“Tôi ngồi cùng xe với đội trưởng Lãnh.” Lâu Doanh ôm con mèo màu cam, nói: “Đội trưởng Lãnh, về bản đánh giá năng lực, vẫn còn nhiều điều tôi không hiểu lắm, tý nữa anh nói cụ thể cho tôi nghe nhé.”
“Được.” Lãnh Phùng cầu còn không được.
Vạn Nhất bận rộn nửa ngày, nhưng cuối cùng Lãnh Phùng với Lâu Doanh vẫn rời đi.
Cũng may là Lâu Doanh nghĩ rằng Lãnh Phùng là “cong”.
Lần này Lâu Doanh không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy Vạn Nhất thì lại khó chịu, cô ta cho rằng Vạn Nhất "quan tâm" đến Lãnh Phùng đến vậy, cô ta lại đi làm một trà xanh, Vạn Nhất sẽ tức điên lên mất.
Khi Lâu Doanh lên xe, cô ta được hời còn khoe mẽ, làm động tác chiến thắng với Vạn Nhất.
Nói cô không có trí thông minh á?
Đánh nhau với bà đây, thì bà đây sẽ từng phút chiếm người đàn ông của mày.
Lãnh Phùng lái xe đi, lái xe ra khỏi khu chung cư, Lãnh Phùng hỏi: "cô Lâu với Vạn Nhất quen biết nhau như thế nào vậy?”
"Có lần tôi đi ăn trộm..." Lâu Doanh nhận ra mình nói sai, vội vàng quay lại xấu hổ nói: "Ném, lần đó tôi ném bóng rổ, tôi ném bóng không cẩn thận vào đầu của Vạn Nhất, sau đó bộn tôi quen nhau. "
Những lời này chắc chắn là nói bừa.
Nói đến cảnh tượng mà cô với Vạn Nhất lần đầu gặp nhau, chắc chắn cả đời khó mà quên được.
Có một lần Lâu Doanh lấy một danh sách, ăn trộm một tài liệu tuyệt mật từ một ông trùm kinh doanh.
Tại một bữa tiệc kia, Lâu Doanh đã hoàn thành thành công, nhưng giữa chừng Vạn Nhất lao ra phá hỏng kế hoạch của cô ta trong phòng vệ sinh.
Nhưng mà, ổ USB flash được đặt ở ngực cô ta, Vạn Nhất không lục soát ở đó, cô ta bị còng tay vào cửa phòng rửa tay, dù nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng mối thù này cũng từ đó kết thành.
Kể từ đó, chỉ cần cô ta nhìn thấy Vạn Nhất, cô ta nhất định sẽ gây chuyện.
Lãnh Phùng nhìn Lâu Doanh thật sâu: "Vạn Nhất là người không thích thể thao."
Một người không thích thể thao thì có rất ít cơ hội gặp gỡ trên sân vận động.
Bệnh nghề nghiệp của Lãnh Phùng chắc chắn điều đó.
Lâu Doanh nói: "Đội trưởng Lãnh, không ăn táo không có nghĩa là không thích táo, không thích thể thao không có nghĩa là không thể đến sân vận động, nếu giống như logic của anh, mọi chuyện đều phải có lời giải thích hợp tình hợp lý, vậy thì quan hệ giữa anh và Vạn Nhất, có phần không hợp lý, nhưng thích một người đâu cần lý do gì…”
“Cô vừa nói cái gì?” Lãnh Phùng đột nhiên ngắt lời phấn khích Lâu Doanh.
"Tôi nói là thích một người..."
"Không, là câu trước cơ."
"Mọi chuyện đều phải có lời giải thích hợp tình hợp lý?"
"Câu trước nữa!”
"Không ăn táo không có nghĩa là không thích..."
"Đúng vậy, chính là câu này." Lãnh Phùng kích động nói: "Vừa nãy kiểm tra sơ bộ cho thấy trên người người chết bị dính thuốc màu, nhưng cô ta là một vũ công, vậy thì sao trên người cô ta lại có thuốc màu để vẽ tranh? Với cả trong nhà cô ta sao lại có nhiều bút vẽ như vậy?”
“Làm sao tôi biết được.” Lâu Doanh không thích sử dụng bộ não của mình, vậy nên với vụ án cũng không có hứng thú.
“Bởi vì có người thích vẽ tranh, và người này hẳn là rất quan trọng đối với người đã chết.” Lãnh Phùng đắm chìm trong suy đoán của chính mình, anh ta đang rất cao hứng.
Lâu Doanh không có hứng thú gì cả.
Đến một ngã tư nào đó, Lâu Doanh nói: “Đội trưởng Lãnh, tôi sẽ xuống ở đây. Tôi chợt nhớ ra có chút việc."
Lãnh Phùng vẫn đang khẩn trương điều tra vụ án, cũng không suy nghĩ nhiều nói: "Được."
Xe dừng lại, sau khi Lãnh Phùng nhìn Lâu Doanh xuống xe xong, anh ta nói: "Hôm nay cô Lâu rất xinh đẹp, tôi rất mong có thể được làm cộng sự với cô Lâu."
Dù anh ta là một người nghiện công việc, nhưng anh ta vẫn là một người đàn ông.
Đàn ông đánh giá phụ nữ là lẽ đương nhiên.
Nếu Lãnh Phùng chọn trúng Lâu Doanh, thì tự nhiên anh ta cảm thấy Lâu Doanh không giống người thường, nếu có phát triển thêm nữa thì càng tốt.
Lâu Doanh đã gán mác “Đây là người đàn ông của Vạn Nhất” cho Lãnh Phùng, nên với những lời khen ngợi của Lãnh Phùng, cô không nghe, cười nói:” Đội trưởng Lãnh cũng rất nam tính đấy.”
Cô ta cũng cảm thấy Lãnh Phùng với Vạn Nhất mà ở chung một chỗ thì thực sự rất xứng đôi.
Lãnh Phùng mỉm cười, người đàn ông có hình tượng cứng rắn cũng cười, rất là lực sát thương.
Lâu Doanh cảm thấy thật đáng tiếc khi một người đàn ông tốt như vậy lại là “cong”.
Vạn Nhất thật sự là kẻ thù không đội trời chung của cô ta, cô ta thật vất vả mới coi trọng được một người đàn ông thuận mắt mình, nhưng lại bị Vạn Nhất cắt đứt.
Lâu Doanh gọi điện cho Tô Yên, mới biết Tô Yên đã trở về nhà cũ của nhà họ Lục.
Lục Cận Phong cũng ở nhà bế đứa nhỏ, hai bé con đều giao cho anh, bình thường Tô Yên hay luống cuống chân tay, nên khi giao hai bé con đến tay Lục Cận Phong, thực sự cũng không quá nghe lời, nhưng bọn nhỏ không khóc xung không làm loạn.
Lâu Doanh nói với Tô Yên về quyết định đăng ký đánh giá của cô ta, Lục Cận Phong ở bên nghe, nhắc nhở: "Cô em vợ à, tốt hơn hết là cô nên lau mông sạch sẽ vì những việc cô đã làm trước đây đi, nếu việc này bị phát hiện ra thì trực tiếp như đưa dê vào miệng cọp thôi.”
Lâu Doanh lơ đễnh: "Yên tâm đi, điều tra không ra đâu, tôi với Phi Minh chưa bao giờ gây rắc rối cho cảnh sát.”
Lâu Doanh tự tin như vậy, nên Lục Cận Phong cũng không nói nhiều nữa, anh liếc nhìn Tô Yên nói: "Bà chủ à, đám cưới của chúng ta, cũng nên làm rồi.”