Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Tô Yên lắc đầu: "Tạm thời không đi nữa, đợi thẩm vấn xong rồi đi."

Cô đang tránh tai tiếng.

Lâu Doanh làm việc ở đây, nếu cô bước vào lúc đang thẩm vấn, sợ là Lâu Doanh sẽ bị người ta dị nghị.

Lâu Doanh lập tức hiểu ý, nói: "Chị, vậy chị đến phòng làm việc của em ngồi một chút đi."

"Được, đi xem thử!"

Phòng làm việc của Lâu Doanh rất đơn giản, cả cái bàn đều sạch bóng, chỉ đặt một chậu cây xương rồng.

Các cô gái khác đều trồng sen đá, trồng hoa cỏ, Lâu Doanh lại rất đặc biệt, trồng một chậu xương rồng có gai.

"Chị, chị ngồi đi." Lâu Doanh rất nhiệt tình, nào là rót nước, nào là mang đồ ăn vặt giấu riêng ra cho Tô Yên, Lâu Doanh đang có cảm giác hạnh phúc của việc đi làm được người nhà đến thăm.

Tô Yên thấy một bàn đầy đồ ăn vặt, ngạc nhiên nói: "Sở thích của em đúng là khác người mà, toàn là hoa quả khô."

Lâu Doanh cười nói: "Đều do đồng nghiệp tặng cả, chị, chị thấy môi trường làm việc của em thế nào?"

"Cũng được lắm..." Tô Yên suy nghĩ cách miêu tả một lúc lâu mới nói: "Đơn giản thoải mái."

Cô không tiện nói Lâu Doanh keo kiệt nên mới nói khéo như vậy.

"Chị, cái này đã là gì đâu, em cho chị xem hoa quả khô thật sự." Lâu Doanh  thần bí bước đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ra hiệu cho Tô Yên nhìn  xuống lầu.

Tô Yên nghi ngờ, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, lập tức hiểu ra, buộc miệng nói: "Lâu Doanh à, chị còn tưởng em vào hang sói, vẫn rất lo lắng cho em đó, bây giờ chị mới nhận ra, em chính là con sói chui vào hang cừu, chị nên lo lắng cho bọn họ mới đúng."

Cửa sổ đối diện một sân luyện tập, một đám đàn ông đang tập luyện bên dưới.

Cánh tay để trần, vóc dáng như vậy mới gọi là đẹp, là kiểu làm người ta chảy dãi.

Lâu Doanh cắn móng tay, giả vờ ngại ngùng cười nói: "Ôi chao, chị, chị đừng nói vậy mà, người ta đói khát như vậy, nhìn cũng đã con mắt rồi."

Hai tay Tô Yên run rẩy, nói quá: "Mẹ ơi, nổi hết cả da gà rồi, em nói chuyện bình thường chút đi."

Lâu Doanh trước nay vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ, bỗng nhiên lại làm cô gái ngây thơ ngoan ngoãn, có cảm giác rất trái ngược, tính cách này hoàn toàn không hợp.

Lâu Doanh: "..."

"Chị, em gọi đây là ngắm mơ giải khát, không ăn được thịt heo, nhưng nhìn thôi cũng đỡ thèm." Lâu Doanh nhìn các anh chàng đẹp trai dưới sân, hơi kích động nói: "Bọn em nghe ngóng rồi, các ông lớn này đều độc thân, có người còn là trai tân, còn chưa từng có bạn gái, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi."

"Lâu Doanh à, chị thấy em vì đám đàn ông này mới đến đây làm việc." Tô Yên hỏi: "Đội trưởng Lãnh đâu? Không phải lúc trước em thích anh ta sao? Nhanh như vậy đã đổi ý không thích nữa rồi à?"

"Đừng nhắc đội trưởng Lãnh với em, bọn em đều là người chung ngành." Lâu Doanh xua tay, hơi chán nản nói: "Đội trưởng lãnh là hoa đã có chủ, anh ta đã có bạn trai rồi."

"Đợi đã, bạn trai?" Tô Yên sợ mình nghe nhầm dẫn đến hiểu lầm.

"Đúng vậy." Lâu Doanh buông tay, bùi ngùi nói: "Thời buổi này không chỉ giành đàn ông với phụ nữ, còn phải giành với cả đàn ông nữa, khổ quá mà."

Tô Yên cảm thấy rất bất ngờ, dáng vẻ Lãnh Phùng mạnh mẽ đầy nam tính như vậy, vậy mà là kiểu chơi cả nam và nữ thật.

"Nào nào nào, Lâu Doanh, nói rõ ràng cho chị nghe." Tính hóng hớt của Tô Yên bắt đầu nổi lên, kéo Lâu Doanh lại hỏi: "Em đã thấy bạn trai của đội trưởng Lãnh bao giờ chưa, trông thế nào?"

"Cũng bình thường, là một người ốm yếu." Lâu Doanh bĩu môi, giọng điệu chán ghét nói: "Chị, chị cũng gặp rồi đó."

"Ai?"

"Vạn Nhất."

Tô Yên còn tưởng mình nghe nhầm, vô cùng kinh ngạc hỏi lại: "Ai?"

"Vạn Nhất đó!" Lâu Doanh nói: "Chị, đừng nói là chị ngạc nhiên, lúc đầu em cũng ngạc nhiên lắm, chị nói xem có phải Vạn Nhất có thù với em không, em khó khăn lắm mới vừa ý một người đàn ông, anh ta còn đến giành với em, còn cố tình dặn đi dặn lại, bảo em không được có ý gì với đội trưởng Lãnh, em kể cho chị nghe, bây giờ Vạn Nhất đang đề phòng em như đề phòng cướp vậy."

Tô Yên: "..."

Sao cô lại cảm thấy không đáng tin lắm.

Sao vạn Nhất lại có thể là người như vậy?

Lâu Doanh lại tiếp tục chế giễu: Em thật không biết anh ta sống đến hiện tại bằng cách nào, vậy mà lại bị Tần Nhã Hân lừa xoay như chong chóng, người ta gọi ba tiếng "anh Vạn Nhất" là anh ta đã mềm lòng rồi, hôm nay nếu không phải anh ta lại mềm lòng, Tiểu Vũ đã không bị giày vò rồi, chị nói tập đoàn Vạn Thị lớn như vậy, giao cho anh ta sao vẫn chưa phá sản chứ."

"Chuyện này cũng không thể trách Vạn Nhất hết được."

Vào lúc này Vạn Nhất thả Tần Nhã Hân đi, Tô Yên vẫn có thể hiểu được, dù sao hai người cũng quen nhau nhiều năm như vậy, lúc đó Vạn Nhất cũng không biết Tiểu Vũ xảy ra chuyện.

Tần Nhã Hân lại khéo ăn khéo nói, còn rất biết diễn kịch, tính tình Vạn Nhất nói năng chua ngoa nhưng rất dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ bị lừa.

"Không  trách anh ta thì trách ai?" Lâu Doanh nhắc đến lại tức giận, cô ta chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: "Chị, sao chỉ có mình chị đến đây, anh rể đâu?"

"Chị không cho anh ấy đến." Tô Yên nói: "Với quan hệ giữa Lục Cận Phong và Tần Nhã Hân, nếu để anh ấy đến cũng sẽ rất khó xử."

"Chuyện này có gì khó xử chứ, một người là con trai mình, một người là người dưng nước lã, ai cũng biết nên chọn thế nào nà."

Lâu Doanh nói chuyện rất thẳng thắn, trong lòng Tô Yên chợt sửng sốt, thật ra cũng là vậy thật, chỉ là cô tự đoán mò, Lục Cận Phong chưa chắc sẽ nghĩ như thế.

Hai người đang nói chuyện, Bạch Phi Minh từ bên ngoài bước vào, nói: "Lâu Doanh, người nhà họ Chu đến nộp tiền bảo lãnh, cậu đi xử lý đi, mình muốn nghỉ ngơi một lát."

Tô Yên chợt hỏi một câu: "Người nào của nhà họ Chu đến vậy?"

Bạch Phi Minh đáp: "Chu Kiệt."

"Xem ra nhà họ Chu cũng coi trọng Tô Vân thật, vừa mới vào đây đã có người đến nộp tiền bảo lãnh rồi."

Tô Yên không tham dự chuyện bảo lãnh Tô Vân, Lãnh Phùng đã thẩm vấn xong, Tô Yên đã có thể gặp Tần Nhã Hân.

Trước khi đi gặp Lâu Doanh, Lãnh Phùng truyền đạt lại lời khai của Tần Nhã Hân, tổng kết lại bằng một câu, không liên quan đến cô ta.

Lãnh Phùng cũng không thể khiến Tần Nhã Hân nói ra sự thật.

Tô Yên bỗng nhiên cảm thấy mình không cần đi gặp Tần Nhã Hân nữa.

Có camera giám sát, có Tiểu Vũ làm nhân chứng, cộng thêm trước đây Tần Nhã Hân đã bắt Hạ Vũ Mặc ở thôn Trương Gia, nhiều nhân chứng như vậy, Tần Nhã Hân muốn thoát tội cũng không dễ như vậy.

"Đội trưởng Lãnh, với tình hình của Tần Nhã Hân sẽ khép tội thế nào?"

"Bắt cóc không thành, chuyện này nếu nặng thì ngồi tù bảy tám năm cũng không thành vấn đề."

"Nên xử thế nào thì xử thế ấy, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng."

"Theo quy trình, Tần Nhã Hân có tội đương nhiên sẽ có pháp luật nghiêm trị cô ta rồi." Nói đến việc công, vẻ mặt Lãnh Phùng vô cùng nghiêm túc, nói chuyện chính xong anh ta còn do dự hỏi: "Mợ Lục, cô là chị gái của Lâu Doanh, tôi muốn hỏi thăm cô một chút, bình thường Lâu Doanh có sở thích gì?"

"Sở thích?"

Hỏi thăm thẳng thắn như vậy, đồ ngốc cũng biết ý của Lãnh Phùng.

Tô Yên ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Đội trưởng Lãnh, anh có ý gì?"

Không phải Lâu Doanh nói Lãnh Phùng  và Vạn Nhất là một cặp sao?

Xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy?

"Chị dâu, hóa ra chị ở đây, đại ca đang tìm chị đó." Vạn Nhất bỗng nhiên bước đến, mỉm cười ngắt lời Lãnh Phùng.

"Lục Cận Phong đến rồi?"

"Đại ca không yên tâm về chị nên cũng đến đây, chị mau đi đi."

"Được." Tô Yên vừa nghe thấy Lục Cận Phong đến cũng quên mất những lời của Lãnh Phùng.

Tô Yên vừa đi, Vạn Nhất cẩn thận quan sát, chắc chắn Tô Yên đã đi mới đóng cửa phòng làm việc lại, nhìn Lãnh Phùng nói: "Lãnh cục băng, sao cậu lại không biết suy nghĩ như vậy, cậu thích mẫu dạ xoa sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui