Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Tô Yên xoa hai bên thái dương, nói với Lâm Vy: "Cô kêu Tổng giám đốc Vạn đi họp đi."

Vạn Nhất ở Tập đoàn Yên Phong cũng chưa có chức vụ gì.

Lâm Vy bối rối: "Tổng giám đốc Tô, hôm nay Tổng giám đốc Vạn không đến."

Lúc đó Tô Yên mới nhớ ra, lúc này không chừng Vạn Nhất đang bị Lâu Doanh quấn chặt lấy rồi.

"Vậy cô đi tiếp khách trước đi, tôi sẽ đến sau." Tô Yên dừng lại, sau đó lại nói: "Tổng giám đốc Sở đến đây là vì dự án Bắc Hồ đó sao?"

"Đúng vậy, trước đó Tổng giám đốc Sở  đã hẹn gặp ngài vài lần rồi, nhưng đều bị từ chối, lần này Tổng giám đốc Sở nói, nếu không gặp được ngài, ngài ấy sẽ không về." Lâm Vy nói: "Khi nào ngài tan làm, ngài ấy sẽ đợi tới khi đó."

Cũng rất ngoan cố.

Tô Yên nói: "Được, để tính sau đi."

Nói là để tính sau, nhưng Tô Yên cứ như vậy mà không quan tâm tới người ta.

Tô Yên có rất nhiều việc, cô kết nối video với Lục Cận Phong, có gì không hiểu, Lục Cận Phong sẽ dạy cho cô qua màn hình điện thoại, như vậy thì hiệu suất cũng khá hiệu quả.

Tô Yên bận rộn làm việc hơn một tiếng đồng hồ, vươn vai, vận động người.

Trong video Lục Cận Phong đang ngồi trong sân, vừa uống trà, vừa ngắm hoa đào, rất thoải mái.

Tô Yên than thở: "Đúng là quá hời cho anh rồi, khi nào anh xong việc quay về vậy, em ở đây bận rộn muốn chết đi sống lại rồi này, anh thì ở đó lại rất nhàn rỗi."

Trong video, Lục Cận Phong nhàn hạ nhấp một ngụm trà, khóe môi nở nụ cười đểu: "Yên Yên, đây chính là do em đêm nào cũng đưa người qua cho anh, Tần Nhã Hân còn chưa cắn câu, tối hôm qua chỉ mới câu được một con cá nhỏ thôi."

"Chuyện gì vậy?" Tô Yên gác chân lên bàn, uống ngụm cà phê.

"Chu An đưa người tới, nhưng bị anh giải quyết xong hết rồi, tiện thể lừa người của anh ta qua đây, thu nhận bọn họ rồi." Lục Cận Phong vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út: "Đồ mà Yên Yên đưa, quả thật rất có ích."

Tô Yên giơ ngón tay cái lên, đúng là thật đáng khâm phục nha.

Nhìn thấy chiếc nhẫn, Tô Yên nhớ tới cảnh Tần Chấn Lâm khóc như mưa trong xe.

Tô Yên cau mày đăm chiêu, cho dù hành động của cô là một cái nhíu mày, một cái mím môi, Lục Cận Phong đều quan sát rất kỹ, thấu hiểu được suy nghĩ của Tô Yên.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Bên Đồng chí Tần xảy ra chút chuyện." Tô Yên đau đầu nói: "Tần Phương Linh thật sự là em gái của Đồng chí Tần, vừa nãy còn ở chỗ em khóc một trận, rất đáng thương."

"Chuyện này quả thật có chút đau đầu." Lục Cận Phong uống thêm một ngụm trà: "Yên Yên, em nghĩ thế nào, anh đều nghe theo em."

"Anh Lục, anh không được như thế nha." Tô Yên ôm mặt, gục xuống bàn: "Anh chiều chuộng em như vậy, em sắp không biết nên làm gì tiếp theo rồi này, anh là người em tin tưởng nhất, nên anh phải thay em quyết định chứ."

Lục Cận Phong cười: "Yên Yên mà anh biết, là một người độc lập tự chủ, là một người có chủ kiến, làm sao có thể không biết nên làm gì chứ."

"Đừng có trêu em." Tô Yên bĩu môi: "Đúng rồi, chuyện của Phi Minh, anh làm nhanh chút, mau chóng tìm được địa điểm mà cô ta bị dời đi, Lâu Doanh đang rất lo lắng, nếu cứ kéo dài như vậy, em sợ Lâu Doanh sẽ không giữ bình tĩnh được nữa mất."

"Đã có chút manh mối rồi, đang đợi xác định cuối cùng." Lục Cận Phong nói: "Em ở bên Lâu Doanh an ủi cô ấy là được rồi, phần còn lại cứ giao cho anh."

Câu này khiến cho người nghe cảm thấy rất an tâm.

Tô Yên nghịch cốc cà phê, thuận miệng nói một câu: "Bạn trai cũ tìm tới công ty rồi, tìm em để bàn về dự án Bắc Hồ, em đã cho anh ta leo cây hơn một tiếng đồng hồ rồi."

Nghe vậy, Lục Cận Phong rất ngạc nhiên: "Vẫn chưa từ bỏ ý định xấu xa đó sao."

Tô Yên cười: "Sức hấp dẫn của em đây không bị giảm đi so với trước kia đó nha."

Đang nói chuyện, Tô Yên nhìn thấy có người tới rồi, nói: "Em đi họp đây, cúp nha."

Tô Yên nói xong, trực tiếp cúp máy, không cho Lục Cận Phong có cơ hội nói thêm vài lời.

Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào thông báo video đã tắt, để tách trà xuống, la lớn: "Hạ Vũ Hạ Huy."

"Đại ca."

Hạ Vũ bước ra từ phòng bếp, khuôn mặt dính đầy vết tro, đôi mắt đỏ hoe, vì bị khói bụi bay vào mắt.

Vừa rồi gã đang chuẩn bị nấu cơm, ngọn lửa từ thanh củi rất khó khống chế, gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa nhóm được lửa.

"Đại ca, có chuyện gì vậy." Hạ Huy đi ra từ trong phòng khách, một tay cầm cây lau nhà, tay kia cầm giẻ lau, vừa nãy anh ta bị thầy Viên kêu đi dọn dẹp vệ sinh.

Hai người giúp việc miễn phí, tội gì mà không sài.

Lục Cận Phong nhìn bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của hai người, ánh mắt trầm xuống: "Hai người đi chuẩn bị đi, xuống núi."

"Đại ca, nhanh vậy phải quay về rồi sao?"Hạ Vũ ngẩn ra: "Không phải nói là muốn dụ Tần Nhã Hân ra ngoài sao?"

"Không đi nữa, chưa dụ được Tần Nhã Hân ra ngoài, đã mất cả chì lẫn chài rồi.

Hạ Huy vội vàng nói: "Đại ca, em lập tức đi lấy xe."

Từng người thu dọn hành lý, nửa tiếng sau xuất phát.

Cả ba người đi thẳng vào trong thành phố.

Đi được nửa đường, Hạ Vũ nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở ven đường, nhìn kỹ thì thấy có hai người đang ngồi ở trên bệ đá ở ven đường, nhìn bóng lưng rất quen thuộc.

Hạ Vũ hỏi: "Đại ca, anh nhìn người bên kia xem có thấy giống anh Vạn không?"

Trong đầu Lục Cận Phong chỉ đang nghĩ tới chuyện bạn trai cũ tới tìm Tô Yên, căn bản là không có để ý tới Hạ Vũ đang nói gì.

Hạ Huy liếc nhìn: "Cũng có hơi hơi giống, ngay cả vị trí trát thạch cao cũng rất giống."

Chiếc xe không có dừng lại, trực tiếp lái qua xe của Vạn Nhất và Lâu Doanh.

Lúc này Vạn Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy chiếc xe này rất giống xe của Lục Cận Phong, không nhìn rõ người trong xe, cũng không nghĩ nhiều.

Xe chạy được một đoạn rất xa rồi, Vạn Nhất hỏi Lâu Doanh người đang ngồi thẫn thờ ở bên cạnh: "Cô định ở đây bao lâu? Nếu không rời đi, còn có thể ngắm được hoàng hôn đó."

"Anh để ý tôi làm gì."Tâm trạng của Lâu Doanh không được tốt, vừa mới được yên tĩnh một chút, Vạn Nhất lại ngồi đây ồn ào..

Lâu Doanh nhảy xuống bệ đá, nói: "Gà luộc, gọi điện cho đội trưởng Lãnh hẹn anh ta ra đây, tôi mời anh ta đi ăn."

"Cô gây rắc rối cho tôi còn chưa đủ à, còn muốn đi gây rắc rối cho Lãnh Cục Băng." Vạn Nhất vội vàng lắc đầu: "Hiện giờ anh ta đang bị đình chỉ công tác rồi, chắc chắn là đang bị người ta giám sát, nếu hẹn anh ta ra ngay lúc này, không chỉ gây nguy hiểm cho anh ta, còn có thể gây nguy hiểm cho cô nữa."

"Anh chỉ cần nói một câu thôi, anh có gọi hay không."Lâu Doanh thực sự không còn lựa chọn nào khác, cô ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được.

Rất khó chịu.

Lâu Doanh nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất, đôi mắt trong veo, mím chặt môi, dáng vẻ của một người phụ nữ yếu đuối, khiến ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

"… Được rồi." Vạn Nhất im lặng quay đầu lại, lấy điện thoại ra gọi: "Lãnh Cục Băng, tối nay đi ăn cơm một bữa, tôi mời, cậu nhất định phải đến."



Sau khi Tô Yên để cho Sở Hướng Nam leo cây tận hai tiếng đồng hồ, lúc này mới đi gặp anh ta.

"Tổng giám đốc Sở thật sự rất kiên nhẫn."

Cuối cùng Sở Hướng Nam cũng gặp được Tô Yên, Tô Yên trong trang phục công sở càng thêm nữ tính, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ chuyên nghiệp.

"Tiểu Yên."

Sở Hướng Nam đứng lên, cười dịu dàng: "Có thể gặp được em, đợi lâu cũng đáng."

Tô Yên nhắc nhở: "Tổng giám đốc Sở, xin gọi tôi là Tổng giám đốc Tô, hoặc là bà chủ Lục cũng được."

Tên gọi Tiểu Yên mà Sở Hướng Nam cũng có thể gọi được sao?

Ngược lại thì Sở Hướng lại không cảm thấy gì, mỉm cười: "Tổng giám đốc Tô, Tổng giám đốc Tô."

Tô Yên ngồi xuống, bắt đầu công việc chung: "Nói đi, Tổng giám đốc Sở có ý kiến gì đối với dự án Bắc Hồ, tại sao tập đoàn Yên Phong lại phải hợp tác với các anh?"

Sở Hướng Nam cũng rất thành thật: "Tổng giám đốc Tô, chuyện của chúng ta trước đây đều là những chuyện không mấy vui vẻ, thành thật mà nói, anh nghĩ chắc hẳn em cũng chưa nghĩ tới chuyện hợp tác với anh."

"Tôi thật sự không nghĩ tới điều đó." Tô Yên cũng rất thẳng thắn: "Nhân cách của anh, tôi tin không nổi."

"Người như anh, thì còn có nhân cách gì chứ?" Sở Hướng Nam tự chế nhạo bản thân: "Hôm nay chúng ta khoan hẵng nói về chuyện công việc, anh có chuyện quan trọng hơn, là chuyện mà em cũng rất hứng thú, Tổng giám đốc Tô có muốn nghe không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui