Tân Phương Linh hơi sợ Tô Duy, đặc biệt là sự hung dữ trong mắt Tô Duy làm bà ta yếu thế thêm đôi chút.
“Mẹ, để bọn họ vào đi.
”
Tô Vân vừa cười vừa đi ra với dáng vẻ xem kịch vui: “Tô Yên, cha bảo chị đến phòng đọc sách, mang tội với nhà họ Lý, tôi chờ xem rốt cuộc chị sẽ thế thảm như thế nào.
”
“Chắc chắn chị của tôi sẽ sống tốt hơn mấy người.
” Tô Duy nói lại.
Tô Vân cười nhạt: “Được cái miệng mà thôi, nếu nhà họ Tô không bỏ tiền ra thì mày đã chết trong bệnh viện lâu rồi.
”
“Tiểu Duy, đừng phí lời cùng mấy người này.
” Tô Yên lạnh lùng nói: “Em đứng đây chờ chị một chút, chị xuống ngay.
”
“Được, chị đi đi, có việc thì gọi to lên, em xem Tô Đình Nghiêm dám làm gì chị!”.
Cảm giác có người bảo vệ thật tốt.
Một dòng nước ấm chảy trong lòng Tô Yên.
Tô Yên lên lầu, Tô Đình Nghiệm trong phòng đọc sách, nhìn thấy Tô Yên đi vào thì lạnh mặt, không có chút yêu thương nào: “Mày còn đến làm gì? Đi nhanh đi, đừng dính líu đến nhà họ Tô.
Đây là tai họa do mày gây ra, đừng trách tạo!
“Cha, à không, hiện tại chúng ta đã không còn là cha con nữa rồi, lại kêu như vậy thì không ổn.
” Tô Yên cười khẩy: “Tổng giám đốc Tô.
”
Bốn tiếng tổng giám đốc Tô vô cùng châm chọc, làm Tô Đình Nghiêm chợt thấy áy náy.
“Đây là tấm séc một trăm nghìn, mày cầm đi, xem như là bồi thường cuối cùng của tạo cho mày” Tô Đình Nghiêm lấy tấm séc đã chuẩn bị từ trước ra.
Nhìn tấm séc kia, Tô Yên cảm thấy trái tim trở nên lạnh lẽo: “Không cần, Tổng giám đốc Tô cứ giữ lấy đi! Tôi không đến lấy tiền, nếu như Tổng giám đốc Tô muốn cắt đứt quan hệ cha con thì xin hãy xóa tên tôi ra khỏi sổ hộ khẩu! Từ nay về sau, tôi không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Tô nữa.
”
Đây chính là mục đích của Tô Yên.
Không giải quyết chuyện hộ khẩu thì sau này sẽ gặp phiền phức.
Tô Đình Nghiêm không ngờ Tô Yên tới cửa vì chuyện hộ khẩu, nhìn thấy Tô Yên còn tuyệt tình hơn ông ta thì hừ một tiếng, cất tấm séc đi: “Tao sẽ sai người cắt khẩu.
”
“Vậy thì cám ơn Tổng giám đốc Tô.
” Tô Yên lãnh đạm nói: “Trong nhà còn có di vật của mẹ tôi, tôi muốn lấy đi.
”
Di vật của mẹ rất quan trọng.
“Tùy mày.
” Tô Đình Nghiêm đã sớm cảm giác mấy thứ đồ kia đem lại vận xui, cho nên ông ta rất sảng khoái đáp lại: “Đồ của mẹ mày đều để ở trong nhà kho, tự đi mà lấy, lấy xong thì nhanh chóng cút, kẻo người nhà họ Lý tìm tới đây thì rách việc.
”
Thấy dáng vẻ kinh sợ của Tô Đình Nghiêm, hận một nỗi không thể cắt đứt quan hệ với mình, Tô Yên cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm liên lụy tới nhà họ Tô, chuyện mà tự tôi làm thì tự tôi sẽ giải quyết, mấy năm nay tôi cũng quen rồi.
” Tô Yên.
nhếch miệng: “ Kể từ khi Tần Phương Linh bước vào trong căn nhà này, phản bội mẹ tôi thì trái tim tôi cũng đã chết rồi.
”
“Tô Yên, mày nói linh tinh cái gì vậy? Đứa con gái bất hiếu, mày còn nguyền rủa cả bố ruột của mày nữa à?” Tô Đình Nghiêm không nén nổi tức giận.
“Vậy mà lại khiến tổng giám đốc Tô tức giận rồi? Cái này.