Lời lẽ hợp tình hợp lý quá đấy chứ.
Hoa tươi phải cắm vào phân bò của con mới nở ra đẹp đẽ được à?
Tô Yên vỗ vỗ vai Lý Văn: “Tương lai có triển vọng đấy, tôi xem trọng cậu.”
“Cảm ơn chị.” Lý Văn lựa gió bẻ măng: “Chị à, đừng chỉ ủng hộ bằng miệng thôi, làm chút gì đó thiết thực đi.”
“Mẹ nuôi, ăn hoa quả đi, trong bếp vẫn còn đồ ăn chưa rửa, vậy con đi rửa rau đây.” Tô Yên đưa hoa quả cho Lưu Tuyết Lam rồi lén chuồn trở lại nhà bếp.
Bảo cô giúp à?
Đó là điều không thể.
Hóng hớt chuyện, cô nhất định sẽ lao về phía trước.
Lý Văn lấy một quả chuối trong đĩa hoa quả, thở dài: “Đều không thể dựa vào được, phải dựa vào chính mình mà thôi.”
Lưu Tuyết Lam trừng mắt nhìn cậu ta: “Vợ của mình, đương nhiên là do tự mình theo đuổi rồi. Nếu con không theo đuổi được, mẹ sẽ nhận Hinh Hinh làm con gái nuôi.”
“Dì Lưu, dì dạy con cách cắm hoa đi, con không giỏi lắm.” An Hinh đi tới.
“Được, dì sẽ dạy cho con, chúng ta vào trong nhà đi.” Lưu Tuyết Lam càng nhìn An Hinh càng thích.
Tô Yên dự định buổi tối tổ chức tiệc nướng ngoài trời, trong sân nhà của mình, cô còn đặc biệt trang trí đèn, bóng bay, hoa tươi, rất hoành tráng.
Trên bàn bày đầy thức ăn và trái cây, đồ nướng cũng đã sẵn sàng chỉ chờ mọi người tới đủ.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa các em trai của mình chơi ở thảm trong đại sảnh.
Lúc này, Tần Chấn Lâm Viễn và Tô Đình Nghiêm đến, trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Lệ Uyển đến giúp rửa rau, còn ba người Tần Chấn Lâm, Tô Đình Nghiêm và Thương Quan Ân ở sảnh phụ chơi bài đấu địa chủ.
Lý Mộc Sinh đã xử lý xong của công ty, hủy buổi buổi tiệc xã giao tối, cũng đến sớm.
Nhìn thấy Lý Mộc Sinh tới, Tần Chấn Lâm đã thua đến mức sạch túi cũng kéo ông ta đến chơi mạt chược.
Bốn người, vừa đủ một bàn.
Sự nhiệt tình khó có thể chối từ, Lý Kình Hoa nói: “Vậy được, chúng ta chơi nhỏ thôi, chơi cho vui thôi.”
Tần Chấn Lâm muốn lấy lại tiền, làm sao ông ấy có thể đồng ý chuyện chơi nhỏ được.
“Ít nhất cũng phải bắt đầu bằng mười ngàn nhân dân tệ chứ. Những người ngồi ở đây đều là ông chủ. Còn thiếu chút đỉnh tiền này à?”
Tô Đình Nghiêm sở hữu tập đoàn Tô Thị đang làm ăn phát đạt, hàng tháng Tô Yên đều yêu cầu công ty chia lợi nhuận cho Tô Đình Nghiêm, nên đương nhiên ông ta cũng không thiếu tiền.
Thương Quan Ân đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lại có công việc kinh doanh của riêng mình nên chưa bao giờ lo lắng về chuyện tiền bạc.
Lý Mộc Sinh thì càng khỏi phải nói, một trong chan gia tộc lớn ở Đế Đô, chẳng lẽ đến tiền để chơi mạt chược còn không có?
Nhưng Tần Chấn Lâm thì...
Giọng nói của Tô Yên từ phía sau truyền đến: “Đồng chí Tần, chú có tiền không?”
Địa Sát không còn thuộc về Tần Chấn Lâm nữa, tất cả tiền bạc trước đây của ông ấy cũng đều đưa cho Tần Nhã Hân hết rồi, có thể nói Tần Chấn Lâm hai túi rỗng không.
Đồng chí Tần có chút xấu hổ, nhưng ông ấy da mặt dày, lăn lộn ở trong giới nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng phí.
“Ba người lên phòng đợi đi. Tôi đi nhà vệ sinh một chút rồi sẽ đến ngay.”
Ba người xoay người bước đi, Tần Chấn Lâm Viễn lập tức kéo Tô Yên qua một bên nói: “Con gái, mượn chút tiền xài đi.”
Tô Yên cũng sảng khoái: “Nếu thua tính phần cha, nếu thắng, là của con.”
Đứa con gái này, sao lại có thể lừa cha của mình như vậy?
Tâm tư của Tần Chấn Lâm giằng co một hồi: “Được!”
Tô Yên lập tức chuyển một triệu cho Tần Chấn Lâm.
Lệ Uyển đang đứng cách vài mét quan sát, không nói gì.
Tay của Tần Chấn Lâm hôm nay thật sự rất xui, một triệu chưa đầy một giờ đã hết sạch rồi.
Không phải tiền của ông ấy, Tần Chấn Lâm thua cũng không cảm thấy xót, lập tức đi hỏi con gái lấy tiếp.
Hôm nay Tô Yên đang vui, Tần Chấn Lâm muốn bao nhiêu, cô sẽ đưa cho bấy nhiêu.
Đều là người trong nhà chơi mạt chược với nhau, thua hay thắng đều ở trong nhà của mình.
Hôm nay Tô Đình Nghiêm đột nhiên gặp vận may, một mình thắng cả ba nhà, kiếm được rất nhiều tiền, cười tươi như hoa.
Một câu nói của Tô Yên, ông ta lập tức không cười nổi nữa.
“Đồng chí Tô, thắng được nhiều như vậy rồi, đủ để tiêu mấy tháng lận nhỉ. Vậy lợi nhuận của công ty sáu tháng tiếp theo cũng không cần phải cho ông đâu nhỉ.”. Truyện Đoản Văn
Tô Đình Nghiêm: “...”
Tô Yên bị mê tiền như vậy, cô còn có thể để mình chịu thiệt sao?
Cuối cùng, cả người Tô Đình Nghiêm đều nổi da gà.
Mọi người đều đang sôi nổi, náo nhiệt, nhóm người Lục Cận Phong, Vạn Nhất và Hạ Đồng cũng đến rồi.
Trời sụp tối, bật hết đèn lên, một nhóm người ra sân nướng thịt, uống rượu.
Tô Yên cầm ly nước trái cây, nhìn mọi người quây quần bên nhau trò chuyện cười nói, trong lòng cũng rất vui.
“Tô Yên, con có thấy Tiểu Duy không?” Tô Đình Nghiêm đi tới và hỏi.
Sau đó Tô Yên mới nhận ra Tô Duy không biết đã đi đâu rồi.
“Đồng chí Tô, cha đi ăn gì đó trước đi, con đi tìm người.”
Tô Yên đếm lại ố lượng người, không chỉ có Tô Duy không có ở đó, mà Hạ Phi cũng không có.
Ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Lục.
Tô Duy đang đứng bên bờ ao đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cả người đều khuất dưới đám dây leo, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn thấy người.
Hạ Phi đang ngồi xổm phía sau một phiến đá xanh lớn, để nghe trộm.
Khoảng cách hơi xa, lại có tiếng gió, nên không thể nghe thấy rõ.
Hạ Phi nấp cơ thể vào, thận trọng tiến đến gần.