Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Hai mắt Tô Yên đỏ lên, hốc mắt ẩm ướt, cô nhìn Lục Cạn Phong, nhìn đến mức từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Tất cả mọi người lập tức bị dao động.

Không ai dám hé răng lời nào.

Lục Cận Phong xoay người, lạnh lùng căn dặn: “Vạn Nhất, đi chuẩn bị thuyền đưa hai người họ đi, Tô Yên, từ lúc em gạt anh để Tô Duy trộm bản đồ đi, anh đã nhìn ra em đi theo anh không thật lòng.”

Bỏ lại câu nói này, Lục Cận Phong trực tiếp rời đi.

Vạn Nhất cũng đang trong tình thế tiến thối lưỡng nan, gãi gãi đầu nhìn về phía Xa Thành Nghị: “Cậu nói một chút đi, chuyện này là sao thế, chuyện gì xảy ra mà Tô Duy chết, vừa nãy tôi nghe có một tiếng nổ mạnh, chẳng lẽ…”

Xa Thành Nghị gật đầu: “Hiện giờ chỉ tìm được cánh tay bị cụt của Tô Duy, nhưng cũng có thể kết luận đại khái, dưới tình hình như vậy chắc chắn Tô Duy chết rồi.”

Đột nhiên Tô Yên lại vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Vạn Nhất: “Vạn Nhất, làm phiền anh đi chuẩn bị thuyền.”

“Chị dâu lớn à, cô…” Vạn Nhất định khuyên can lại không biết nên nói cái gì, vội vã đưa khuỷu tay đẩy Xa Thành Nghị, ra hiệu cho anh ta nói hai câu.

Xa Thành Nghị lắc đầu, cũng thể hiện bản thân đã hết cách, vừa nãy hai người cãi ầm lên như vậy, anh ta cũng đã khuyên nhưng cũng không khuyên được.

Vạn Nhất vừa nhìn về phía Lâu Doanh.

Ánh mắt của Lâu Doanh lại xẹt qua một tia sắc bén: “Chuẩn bị thuyền.”

Vạn Nhất thở dài, bất đắc dĩ đi chuẩn bị một chiếc ca nô lớn.

Anh ta không yên tâm, nên tự mình dẫn người đưa ba người Lâu Doanh, Tô Yên và Bạch Phi Minh đến trên bờ.

Sau khi lên bờ, Tô Yên cũng không nói gì, dáng vẻ lòng đã như tro lạnh, lập tức đi thẳng về phía trước.

Vạn Nhất vứt một bộ quần áo sạch sẽ cho Lâu Doanh: “Đây là quần áo sạch sẽ, mặc vào đi, hai người các cô nhớ chăm sóc cho chị dâu Tô thật tốt đấy.”

Lâu Doanh cầm quần áo, cả sắc mặt tốt cũng không cho Vạn Nhất một lần, đuổi theo Tô Yên.

Vạn Nhất cười khổ, anh ta đã gây chuyện với ai rồi?

Lục Cận Phong với Tô Yên cãi nhau rồi tách ra đột ngột như thế, cũng khiến đầu óc của mọi người choáng váng.

Vạn Nhất trở về trên đảo, anh ta tìm tới Lục Cận Phong ở phòng thông tin.

Lục Cận Phong như một người không liên quan đang kiểm tra hệ thống theo dõi trên đảo, Vạn Nhất đi tới cười đùa, nói: “Đại ca, chị dâu lớn đi rồi, anh thật sự mặc kệ sao? Cãi nhau ầm ĩ như thế làm gì chứ, sau này còn phải dỗ cô ấy, đây không phải là tự anh đi tìm phiền phức sao?”

Lục Cận Phong liếc Vạn Nhất một chút: “Để cô ấy đi đi.”

“Đại ca.” Vạn Nhất thở dài: “Còn bốn đứa nhỏ thì sao, thằng ba thằng tư còn đang uống sữa, Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc đã hiểu chuyện, hai người cãi nhau thành như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn với bọn nhỏ, chỉ vì một tên nhóc Tô Duy, hai người không cần thiết phải như vậy, đúng rồi, anh thật sự ra lệnh giết Tô Duy sao?”

“Đi ra ngoài.” Lục Cận Phong tức giận lạnh giọng: “Đừng có tiếp tục nhắc hai chữ Tô Duy trước mặt tôi.”

Xa Thành Nghị cũng đi tới: “Trước cậu còn lo lắng mối quan hệ giữa Tô Duy với Tô Yên nên nói là thả Tô Duy đi, chắc sẽ không ra lệnh lấy mạng của Tô Duy, theo lý thuyết hoặc là Tô Duy sẽ tự mình đi hoặc là sẽ trở lại, sao đột nhiên biến thành như thế được?”

Lục Cận Phong châm biếm một tiếng: “Vậy vừa rồi cậu còn nói ngay trước mặt Tô Yên là tôi ra lệnh giết Tô Duy.”

Xa Thành Nghị: “…”

“Tôi không phải đang phân tích sao, nào có biết Tô Yên tỉnh lại nghe được nửa đoạn đã cãi ầm lên với cậu.” Xa Thành Nghị nói: “Cậu còn trách tôi, vừa nãy cậu cũng có giải thích đâu, biết rằng tâm trạng Tô Yên đang không tốt mà cậu còn nói những câu đó để kích thích cô ấy, chuyện này không phải do cậu gây ra sao?”

“Vừa này cậu không lắm miệng thì bọn tôi cãi nhau sao?”

Vạn Nhất thấy hai người này lại cãi nhau, vội vã chen vào giảng hòa: “Hai người làm gì vậy, có phải bị trúng tà hết rồi không, sao lại thành lục đục nội bộ rồi, bây giờ không phải nên điều tra xem tại sao bẫy bị khởi động sao?”

Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Tra được rồi, chắc chính Tô Duy đã tác động đến bẫy được cài đặt nên nó mới tự nổ.”

Hai người khiếp sợ.

“Chơi tự sát à? Hay là không cẩn thận mà chạm vào?”

“Độ khả thi của việc tự sát là con số không.” Lục Cận Phong mở to hệ thống theo dõi nói: “Dù chuyện như thế nào thì chết cũng đã chết rồi.”

“Nhưng then chốt sau chuyện của Tô Duy, hai vợ chồng anh lại cãi thành ra như vậy, chờ sau khi cơn giận trôi qua, anh trở về nói xin lỗi với chị dâu lớn, lần này chuyện của Tô Duy là ngoài ý muốn, hai vợ chồng anh không cần phải cãi nhau ra như thế.”

“Thế nào?” Giọng điệu Lục Cận Phong với sắc mặt cũng lạnh đi.

Xa Thành Nghị và Vạn Nhất: “…”

Lúc này, Lục Cận Phong giống như oán trời oán đất oánh không khí, hai người không nói cái gì nữa, nói cái gì cũng trúng lưỡi dao.

Vạn Nhất ngáp một cái kéo Xa Thành Nghị: “Cậu buồn ngủ chưa? Hay là cùng đi ngủ đi.”

Xa Thành Nghị hiểu ý, cũng ngáp một cái: “Đúng là mệt rã rời, đi thôi.”

“Đại ca, một mình anh nhớ tự bảo trọng, bọn em đi ngủ đây.”

Nói xong hai người cũng biến mất.

Đi ra ngoài phòng thông tin, Vạn Nhất mới hỏi: “Cậu định làm thế nào cho việc này? Sao tôi cứ cảm giác hai người này có chút quái lạ.”

“Tôi định làm gì? Một người đàn ông chó độc thân như tôi làm gì có kinh nghiệm cãi nhau, có điều người xưa có câu nhân gian này không có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau, trước tiên cứ bình tĩnh tầm vài ngày nữa rồi nói tiếp vậy.”

“Haiz, việc này đã ầm ĩ đến thế.”

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng lại không nói được.

Hai người đang nói chuyện thì Hạ Phi tới: “Cha tôi đâu?”

Vạn Nhất lập tức nói: “Hạ Phi, cha của nhóc đang giống như một quả bom, ai chạm vào cũng nổ, hai chúng tôi vừa bị nổ chạy ra đây này, chỉ có nhóc mới đi khuyên được thôi.”

Hai tay Hạ Phi mân mê trong túi, nói: “Chuyện người lớn, trẻ con tốt nhất không nên nhúng tay vào, tôi đi tìm cha có chuyện khác.”

Bình tĩnh như thế?

Vạn Nhất nói: “Hạ Phi, cha nhóc với mẹ nhóc đang ồn ào đòi ly hôn, việc này nhóc có quan tâm không?”

“Chuyện này tôi không quản được, tôi chỉ là một đứa bé.” Hạ Phi xòe hai tay ra.

Hai người: “…”

Họ đã phục cả nhà này rồi.

Thật sự Hoàng Đế không vội thái giám đã chết bầm.

Họ còn bận tâm làm cái quỷ gì nữa.

“Cha nhóc ở bên trong ấy, tự nhóc vào đi.” Vạn Nhất hiếu kỳ hỏi: “Nhóc tìm cha nhóc để làm gì?”

“Em ba và em tư cần uống sữa nhưng lại không cho tôi với em trai bế, mà giờ mẹ đã đi rồi, tôi với em trai lại phải đi huấn luyện, em ba với em tư chỉ có thể giao lại cho cha.” Hạ Phi ra dáng người lớn nói: “Hai quân giao chiến không chém sứ giả, con tin còn ở trong tay, mọi chuyện không cần lo.”

Xa Thành Nghị với Vạn Nhất vừa nghe xong, tự nhiên có một cảm giác hiểu ra vấn đề.

Đúng vậy họ gấp cái gì, bốn đứa nhỏ còn ở chỗ này, hai đứa nhỏ còn đang uống sữa, hai đứa lớn thì lòng lại luôn hướng về Tô Yên, vậy đủ cho Lục Cận Phong uống một bình dấm rồi.

Xa Thành Nghị vỗ vỗ vai Hạ Phi, thở dài nói: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

Hạ Phi ngửa đầu nói: “Thầy Xa, bẫy trang bị sẽ không vô duyên vô cớ mà tự nổ, cậu cũng sẽ không tự sát, cha đã lệnh cho nhiều người như vậy chỉ để giải quyết người của Hùng Sư, còn giữ mạng cho cậu, chỉ cần cậu không phải thằng ngu thì nhất định sẽ biết tung tích mình đã bị lộ nếu như đổi lại các anh thì các anh sẽ làm gì?”

Hai người ngạc nhiên đến ngây người, Hạ Phi phân tích vô cùng rõ ràng.

Họ đang không có suy nghĩ đến chuyện này.

Nếu Tô Duy có địch ý với Lục Cận Phong, đám người Hùng Sư với Vương Bài đều do Tô Duy dẫn tới, như vậy nếu chuyện bị lộ ra hoặc đám đó trở mặt, hoặc là sẽ giấu chuyện này đi.

Làm sao giấu mọi chuyện với mọi người được?

Nhưng nếu như không giấu thì phải làm sao?

Xa Thành Nghị nói: “Cánh tay cụt kia chắc chắn là của Tô Duy, cậu ta chắc đã bị sát hại, lẽ nào sau khi chuyện lộ ra, đám người Vương Bài đã giết cậu ta để diệt khẩu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui