Trên đường về, Trang Hàm cước bộ rất nhanh, cho đến lúc vào phòng, vị đắng trong tim mới dần dần lộ ra trên mặt.
Cậu ôm ngực, vô lực mà dựa vào đầu giường ngồi xuống.
Ánh mắt cùng lời nói của phụ thân làm cho cậu rùng mình, thì ra từ đầu tới cuối trong tim của phụ thân, mình và nương, đều là người thân phận thấp hèn, cho dù trong người mình chảy một nửa dòng máu của ông.
Có thể, ông ta thấy, mình cùng nương là có cũng được không có cũng xong, nhưng vì mặt mũi, cho nên mới không có đuổi hai người đi đi?
Nghĩ tới khả năng này, Trang Hàm cười khổ hai tiếng.
Trang Hàm ta, vốn là thân nam nhi, lại phải dùng thân phận nữ tử mà sống, sự sỉ nhục này cũng thôi đi, hiện tại gả cho người ta làm vợ, còn bị nam nhân.....
Trang Hàm dựa trên đầu giường, trong tim đau đớn khôn xiết, lạnh nhạt của phụ thân, tàn nhẫn của đại nương, yếu đuối thiện lương của mẫu thân, cùng với oan uổng mấy năm nay của bản thân.
Nhiều năm như vậy, cậu cái gì cũng không dám nói, luôn đè xuống hết trong lòng, nhẫn, chỉ có thể nhẫn.
Một đống hỗn độn chết tiệt này quấy làm cho trong lòng cậu bất an.
Câu biết chỉ cần mình có một chút không cẩn thận thôi, sợ là những ngày sau này không dễ sống.
Trang Hàm cũng không phải là chưa từng nghĩ đến cách khác.
Nghĩ qua chết, nghĩ qua trốn, thật ra cũng tưởng tượng qua có một ngày có một người cao cao tại thượng, chính trực thiện lương đến cứu cậu.
Chỉ là cậu lấy đâu ra vận may cùng ích kỷ này.
Nương còn ở trong nhà đó, là người thân yêu nhất, quan trọng nhất trên cuộc đời này của cậu.
Nếu mình thật sự tìm đến chết, chỉ sợ cũng sẽ giết luôn mẫu thân a!
Cúp mắt nhìn nhìn nữ trang trên người, Trang Hàm tức giận đứng dậy, hung hăng xé bỏ hết trang sức trân châu, cởi ra váy dài đai lưng, ngã xuống trên giường, hốc mắt đầy nước mắt.
Cậu hận, rất hận.
Tại sao mình không thể đường đường chính chính dùng thân phận nam tử để sống?
Tại sao không thể cùng những đứa con trai khác giống nhau, vào học đường, luyện kiếm pháp, thi khoa cử, còn có thể có một cô nương mình thích bồi bên cạnh nửa đời còn lại?
Ông trời biết, cậu có bao nhiêu mong muốn mình được như các nam tử khác, hoàn thành nam nhi chí, có thể đạm tiếu phong sinh, tự do tự tại mà sống.
Nhưng mà tất cả đối với cậu mà nói, chỉ có thể ảo tưởng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng chầm chậm mở ra, Ngô Văn Hiên tiến vào, nhìn thấy trang sức trân châu và váy dài rơi rải trên sàn, ở giữa đôi mày mang theo lãnh ý, lớn tiếng nói, "Trang Hàm."
Trang Hàm lúc này đầu óc mơ hồ, đang thương tâm, lấy đâu ra tâm tư để ý con người ở trước mắt, khàn giọng lạnh lùng đáp, "Vương gia có gì phân phó mau nói."
Ngô Văn Hiên đứng yên trước mặt, nhìn cậu hỏi, "Thế nào? Bị mấy câu đó của phụ thân ngươi tổn thương rồi sao? Ngươi đường đường một nam tử, làm sao giống như cô nương gia chạy về phòng khóc hu hu, cũng thật là làm bổn vương khâm phục."
Lời nói ra là như vậy, nhưng ngữ khí của Ngô Văn Hiên cơ hồ không có một chút ý nhạo báng, ngược lại trong tiếng nói còn mang theo một chút mềm mỏng.
Trang Hàm nhấc đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều là bi thương.
"Nghĩ thoáng một chút." Ngô Văn Hiên thở dài nói, "Mỗi một người đến thế giới này, đều có một số sự tình vô năng bất lực, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ thuận tự nhiên."
"Ngươi.....không hiểu đâu."
"Bổn vương đương nhiên không thể hiểu, bổn vương cũng không phải là ngươi, làm sao có thể hiểu cảm thụ của ngươi được.
Giống như uống nước lạnh nóng chỉ tự ngươi biết, vĩnh viễn đừng mong chờ người khác đồng cảm với ngươi." Ngô Văn Hiên ngồi xuống giường, nhìn Trang Hàm chăm chú nói, "Nhưng bổn vương tin tưởng, ông trời cho ngươi trải qua những thứ này, chắc chắn có dụng ý riêng.
Cho nên, ngươi cần gì phải bi thương như vậy?"
Trang Hàm nhìn nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu tỉ mĩ nhìn kỹ người này.
Hai mắt nhìn nhau, đôi mắt hắn sâu thẳm,vậy mà lại mang theo một chút ấm áp.
Không biết làm sao mà mặt hồng tim đập, cậu vội dời tầm mắt cúi đầu xuống.
Hành động giống như nai con hoảng loạn này làm Ngô Văn Hiên ở trước mắt ngốc rồi, không tự giác được khóe môi cong lên, trong tim chậm một nhịp, không lý do mà nắm lấy tay Trang Hàm.
Lúc này Trang Hàm thật sự có chút không biết làm sao, Ngô Văn Hiên dựa vào gần hơn, cậu nâng mắt nhìn người nam nhân đang ở ngay sát cạnh, trong mắt đều là hoảng loạn.
"Vương gia, ngươi....." Trang Hàm thấp giọng nói, những lời tiếp theo không biết nên nói thế nào, chỉ có thể tận lực tránh qua một bên.
Ngô Văn Hiên mạnh mẽ dùng lực, kéo Trang Hàm vào ngay ngắn trong vòng tay, người cậu cứng ngắc, không biết làm sao mới được.
Lông mi cậu rất dài, tuy không cong nhưng lúc cụp mắt xuống lại rất xinh đẹp, đặc biệt là lúc này đang khẩn trương, lông mi run rẩy a run rẩy, dung nhan tuấn tú thanh mĩ, thật sự làm Ngô Văn Hiên nhìn mà mê.
Chưa nghĩ ngợi được gì nhiều, Ngô Văn Hiên bàn tay lớn chế trụ sau gáy cậu, hôn lên đôi môi cậu, chuyển tới chuyển lui mút một hồi.
Rất rõ ràng Trang Hàm đã bị dọa sợ một trận, muốn giành co trốn tránh, nhưng đã bị Ngô Văn Hiên gắt gao cố định trong vòng tay, di chuyển không được.
Trang Hàm cảm thấy tim mình muốn nhảy luôn ra cổ họng, thân thể cứng đờ, tròn mắt nhìn Ngô Văn Hiên hôn mình, bộ dạng đó nhìn vừa buồn cười vừa ngây thơ.
Thấy cậu ngây ra y như một khúc gỗ, Ngô Văn Hiên dừng lại động tác, Trang Hàm trong lòng thầm thở ra một hơi, lại như cũ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Ngô Văn Hiên.
Thấy cậu một bộ đơn thuần ngốc nghếch, ngẫm ngược lại là chính hắn có chút phóng khoáng rồi.
Ngô Văn Hiên hơi ngại ngùng sờ sờ mũi hỏi, "Mặc dù chưa ăn thịt heo, cũng đã thấy qua heo chạy rồi chứ?"
Trang Hàm chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.
Cậu chỉ có thấy qua miêu tả trong sách, cũng chỉ có qua loa mấy câu như, hơn nữa cậu dốt nát có điều kiện, làm sao có thể hiểu những thứ này?
"Vậy bổn vương hôm nay sẽ tự tay dạy em, thế nào?" Vừa nói liền nâng người lên muốn thẩy Trang Hàm xuống.
Trang Hàm nhanh trí đột ngột đẩy Ngô Văn Hiên ra, dùng lực lớn, lại còn là người đã luyện võ cho nên cậu trực tiếp đẩy Vương gia thẳng xuống giường, ngã tứ chi hướng lên trời.
Trong lúc Ngô Văn Hiên đau đến hít hà, Trang Hàm kinh hô một tiếng, vội tiến tới đỡ hắn dậy, "Vương gia, thần, thần thiếp tội đáng muôn chết, mong Vương gia thứ tội."
Ngô Văn Hiên thẳng người dậy, nhìn nhìn bộ dáng Trang Hàm kinh hoảng lo lắng, vốn muốn phát hỏa, nghĩ lại vẫn là bỏ cuộc, phất phất tay nói, "Bổn vương không sao, ngược lại là ta mới nãy dọa em rồi."
Trang Hàm thở ra một hơi, quỳ xuống nói, "Vương gia, ta từ nhỏ bị mẫu thân khóa lại nuôi lớn, thế giới bên ngoài có rất nhiều thứ đối với ta đều là xa lạ, loại việc này, càng là đối với ta.....mong Vương gia tha thứ." Nói xong dập đầu một cái.
Ngô Văn Hiên không biết tại sao, đối diện người này cứ hết lần này đến lần khác mềm lòng.
Có lẽ là cậu quá giống người đó đi, nghĩ tới đây hắn nhàn nhạt nói, "Đứng lên đi, là bổn vương lỗ mãng rồi.
Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương còn có công vụ phải làm."
"Cung tiễn Vương gia."
Đi được hai bước, như đột nhiên nghĩ tới gì đó, Ngô Văn Hiên dừng lại cước bộ, quay người nói, "Vừa nãy rất tốt, lúc chỉ có hai chúng ta, xưng hô 'ta ngươi' là được."
Trang Hàm ngẩng đầu, nhìn ra cửa phòng dõi theo thân ảnh càng đi càng xa, nửa ngày mới thu hồi được tầm mắt.
Nhìn nhìn trang sức châu báu cùng áo váy vải vóc bị mình quăng đầy sàn, thở dài, cong eo nhặt từng kiện lên.
"Vương Phi, không được như vậy, người cho nô tí tới làm, người nghỉ đi." Một nha hoàn gấp gáp cắt ngang, ngăn Trang Hàm lại, sau đó nhặt hết đồ, thu dọn lại.
Trang Hàm chớp chớp mắt, nhìn nha hoàn trước mặt hỏi, "Ngươi là?"
Nha hoàn thu xong hết quần áo, quỳ xuống trước mặt Trang Hàm đáp, cười nói, "Nô tì Vân Nhi, là nô tì Vương gia phân phó tới hầu Vương Phi.
Sau này nô tì chính là nha hoàn cùng hộ vệ của Vương Phi."
Tiểu nha đầu cười đến khiến cho người ta yêu thích.
Trang Hàm nghiêng xuống đỡ nàng dậy, hỏi tiếp, "Hộ vệ?"
"Ân." Vân Nhi gật gật đầu, "Nô tì từ nhỏ đã luyện võ, luyện được một thân võ học, Vương Phi yếu đuối như này, nô tì muốn bảo vệ Vương Phi."
"Ô." Lời này làm trong lòng Trang Hàm nổi lên một tia không vui, chính mình yếu mềm đến mức ngay cả một nha hoàn cũng không bằng sao?
"Vương Phi có phải không thoải mái ở đâu không?" Vân Nhi miệng lưỡi nhanh nhẹn, nhưng biểu tình lại có vẻ căng thẳng.
Trang Hàm nghi hoặc nhìn nàng, lắc lắc đầu, "Ta không sao, tại sao lại hỏi như vậy?"
"Vốn khi từ Hoàng Cung về, người cùng Vương gia phải đi bái kiến thái tử cùng nhị hoàng tử, sau giờ ngọ cũng sẽ có các hoàng tử khác đến bái kiến người, nhưng Vương gia cho người truyền lời xuống, nói là người thân thể không thoải mái, miễn hết những lễ nghi này."
Nghe lời Vân Nhi nói, Trang Hàm trong tâm nóng lên, cảm kích sự chu đáo của Ngô Văn Hiên, lại thuận theo lời nói của nàng tiếp lời, "Có lẽ là tối hôm qua nhiễm chút phong hàn, cho nên hôm nay xương cốt mệt mỏi một chút."
Vân Nhi cười cười, nàng cùng Vương gia có mười mấy năm duyên nợ chủ tớ, đối với Vương gia hiểu biết rất rõ, không nghĩ nhiều đáp, "Chắc là Vương gia tối hôm qua thương yêu Vương Phi, làm người một thân xương cốt mệt mỏi đi."
Trang Hàm kinh ngạc một hồi, nha đầu này vậy mà lại không cấm kị như vậy, cũng không sợ mình sẽ tức giận sao.
Nhưng mà nghĩ lại, địa vị của mình có lẽ ngay cả nha đầu này cũng không bằng.
"Nô tì hầu Vương phi tắm rửa, Vương gia nói rồi, muốn cho nô tì đem người đi nhìn ngắm hết Vương phủ, làm quen với hoàn cảnh ở đây."
Trang Hàm gật gật đầu.
Ngồi trước gương đồng, nhìn bản thân mình trong gương, dung nhan thanh tú, nhưng nếu cẩn thận đánh giá, vẫn có thể nhìn ra mình cùng các nữ tử khác có chỗ không giống.
Chỉ là nhìn có vẻ yếu đuối một chút, nếu không phải có thuốc của sư bá cho, có lẽ dung mạo của mình cũng sẽ không yếu đuối như thế này.
Vân Nhi bới tóc của Trang Hàm lên gọn gàng, sau đó nghiêm túc cài trang sức lên.
"Vương Phi lớn lên thật xinh đẹp." Vân Nhi một bên cài tóc một bên nói.
Trang Hàm nhàn nhạt cười.
"Cười lên còn đẹp hơn nữa." Vân Nhi cái miệng này cũng thật lợi hại, cũng không ngại mệt, chỉ sợ sẽ có người giành nói.
Trang Hàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, không phát ra âm thanh.
"Vương Phi làm sao không nói gì a?"
"Vân Nhi, lời đều cho ngươi nói hết rồi, Vương Phi chúng ta còn nói được cái gì?" Không đợi Trang Hàm mở miệng, một tiểu thái giám tiến vào trách móc nàng, sau đó quỳ trước mặt Trang Hàm nói, "Nô tài Kỳ An khấu kiến Vương Phi."
Trang Hàm quay đầu nhìn hắn hỏi, "Ngươi là?"
"Nô tài là Vương gia phái đến hầu hạ Vương Phi."
Trang Hàm nhìn hắn, trầm mặc một lúc, mở miệng nói, "Đứng lên đi, cực khổ rồi."
"Vương gia còn có lời muốn chuyển cho Vương phi, Vương gia nói, sau nay do nô tài và Vân Nhi làm nha hoàn cùng hộ vệ tùy thân của Vương Phi, người có thể tùy ý sai phái bọn nô tài."
"Hai người cực khổ rồi." Trang Hàm nhàn nhạt đáp.
"Vương Phi đừng nói như vậy, đây là bọn nô tì nên làm." Vân Nhi nói.
Trang Hàm thật ra không phải rất quen thuộc được người khác hầu hạ.
Tuy cậu là con trong gia đình giàu có, nhưng từ khi chuyển tới biệt viện, đâu có hưởng thụ qua những ngày tháng được người ta hầu hạ, huống chi trước mắt còn có một nha đầu.
Vân Nhi tiếp tục nói, "Vương Phi người đừng khách khí, theo lý mà nói, thân phận địa vị của người, ít nhất phải có trên bốn người nha hoàn thái giám đến hầu, nhưng Vương gia nói người thích thanh tịnh, nên trước tiên an bài nô tì và Tiểu An Tử, sau này thiếu người lại định đoạt."
Ngô Văn Hiên vậy mà rất tri kỷ.
"Vương Phi thích thanh tịnh, không nên an bài người nói nhiều như ngươi, nên an bài một nha hoàn yên lặng nhỏ nhẹ đến.
"
Vân Nhi nghe lời này liền cùng Kỳ An náo loạn hết lên.
Hai người náo loạn một trận này lại làm cho Trang Hàm mấy ngày gần đây buồn rầu không dứt bật lên tiếng cười.
Chính mình nhiều năm buồn rầu, tính cách cũng có chút tự cô lập, hiện tại bên cạnh có hai người nói năng om sòm, vậy mà lại náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy cũng không chán nản đến vậy.
"Vương Phi, nô tì mang người ra ngoài đi vòng vòng?" Vân Nhi cười hỏi, "Vừa hay đi lang thang một hồi, đợi lát nữa dùng thiện có thể ăn nhiều một chút."
Trang Hàm gật gật đầu.
Vương Phủ cảnh trí rất đẹp, vừa phú quý, lại nhiều hơn yên tĩnh và tươi mới, có chút ảo giác như là thế ngoại đào viên.
Đường nhỏ quanh co, cây cầu đá cùng lan can ngọc bích, cao sơn bàn thạch, cầu nhỏ lượn nước, đình đài lầu cát, còn có hoa viên trăm hoa đua nở.....
Trang Hàm không kiềm được cảm thán, "Thật đẹp."
"Đẹp không, toàn bộ Vương phủ thiết kế cùng bố trí đều là Vương gia chúng ta cùng vị ái nhân cùng nhau thiết kế đó." Vân Nhi tiếp lời nói, "Vị đó cũng là một người tuấn mỹ, hơn nữa....."
"Vân Nhi....." Kỳ An cắt đừng lời nàng nói, sau đó nháy mắt với nàng.
Vân Nhi nhận ra, vội run run rẩy rẩy hỏi, "Vương Phi tha tội, vừa nãy là nô tì nói bậy."
"Không cần khẩn trương." Trang Hàm nhìn quanh bốn hướng trong sân, "Người trong lời ngươi nói nhất định là một tài tử, viện tử đẹp như vậy, ta là lần đầu tiên thấy được."
Vân Nhi thấy Trang Hàm không có để ý, kiềm không được than phiền, "Chỉ tiếc là người có chút quá đáng, tổn thương tấm lòng của Vương gia nhà ta."
"Ngô Vân Nhi!" Kỳ An kêu to, nàng nói ra lời không nên nói rồi.
Trang Hàm quay đầu nhìn hai người họ, cười nhạt rồi lại tự mình đi tiếp.
Giờ cơm trưa, Ngô Văn Hiên hỏi, "Người mà ta an bài cho em có hài lòng không?"
Trang Hàm đáp, "Nhọc lòng Vương gia rồi, thần thiếp rất hài lòng."
"Vậy thì tốt." Ngô Văn Hiên ăn một đũa lại nói, "Vân Nhi cùng Tiểu An Tử đều là từ nhỏ đã hầu hạ trong Vương Phủ ta, em có thể yên tâm, bọn họ rất trung thành.
Em chỉ cần để ý một chút là được, cho dù bọn họ có phát hiện ra thân phận thật sự của em, cũng sẽ không có ai lộ tẩy em, riêng cái này em không cần lo." Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Bổn vương an bài cho em nha hoàn, một là vì che đậy tai mắt người khác, hai là vì nữ tử vẫn có tâm nhãn hơn nam tử, tay chân cũng nhanh nhẹn, đối diện với nàng em không cần mắc cỡ, cứ xem nàng như một thằng con trai là được."
Nghe lời hắn nói, Trang Hàm ngây ra.
Quả nhiên, Ngô Văn Hiên này rất thông minh, giống như mình có bất cứ chuyện gì cũng không giấu được hắn.
Ăn xong, cùng Ngô Văn Hiên nói qua loa vài câu, Trang Hàm đi về tân phòng.
Đến thời điểm hiện tại, có một điều chắc chắn đó là, đã không thể vãn hồi được rồi.
Nghĩ tới ngày về nhà, phải đối mặt với đại nương và trưởng tỉ, liền phiền não đau đầu.
Không phải là cậu sợ bọn họ, chỉ là bởi vì mẫu thân bên đó, bằng với kiên trì nhiều năm nay, tự nhiên sẽ nhẫn nại với mẫu nữ nhà đó, nếu khi về nhà thật sự xảy ra va chạm, sợ là mẫu thân sẽ ngăn cản bản thân không muốn gây sự.
Trang Hàm thở dài một hơi.
"Vương Phi người sao vậy?" Vân Nhi đang đứng cạnh hầu hỏi.
"Ân?"
"Tại sao lại thở dài?" Vân Nhi quan tâm hỏi han, "Có phải là người chịu oan ức gì rồi?"
Trang Hàm nhàn nhạt đáp, "Vương gia đối đãi ta rất tốt, đâu ra cái gì để oan ức?"
Vân Nhi nhìn chằm chằm Trang Hàm, thì thầm, "Nhưng nô tì lần đầu tiên nhìn thấy Vương Phi liền nghĩ người có rất nhiều tâm sự, giống như là gặp phải rắc rối vậy."
Trang Hàm nhìn Vân Nhi, cười nói, "Vân Nhi lo nghĩ rồi, ta chỉ là bởi vì gần đây thời tiết quá nóng bức, có chút không khỏe thôi."
"Mấy ngày gần đây đích thực nóng nực, có lẽ sẽ sắp mưa to rồi."
Trang Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, gật gật đầu.
Buổi tối, khoảng chừng lúc canh một, Trang Hàm đang ngủ trong nóng bức, đột nhiên cảm giác cả người như bị bóng đè.
Cậu lập tức tỉnh lại kinh hô: "Ăn trộm!"
Nến đỏ trong phòng được thắp lên, Kỳ An và Vân Nhi quỳ ở trước giường, hầu hạ Ngô Văn Hiên cởi đồ.
Trang Hàm đang mặc một tầng mỏng áo lót ngạc nhiên mà nhìn hắn.
"Phu nhân ngây ngốc để làm gì? Tối nay nàng thị tẩm." Sau đó hướng hai người kia nói, "Các ngươi lui xuống đi."
Cửa bị đóng lại.
Trang Hàm đã trầm mặc hồi lâu bây giờ mới phản ứng lại được, "Vâng."
Áo trong bị cởi ra, Trang Hàm nhìn như có chút không tình nguyện.
Khi đối đãi với người mình có hảo cảm, Ngô Văn Hiên còn có thể tính là ôn nhu, nhưng nhìn Trang Hàm đang cắn răng ngồi đó, hắn có vẻ không vui, nhàn nhạt nói, "Bổn vương vì ngươi mà đắc tội Sở Hoài, ta ngươi đều là nam tử, nhục dục là chuyện thường tình của con người, hơn nữa ngươi cũng không thể giống nữ nhân mang thai cốt nhục của bổn vương, ngươi bộ dạng như muốn chết này, làm cho bổn vương có chút không chịu nổi a."
Trang Hàm không có đáp lại lời của hắn, nhưng lại làm cho cơ thể thả lỏng, dựa lại gần, làm tổ trong lồng ngực của Ngô Văn Hiên.
Ngô Văn Hiên tận dụng thời cơ ôm lấy cơ thể của cậu, khẽ nói, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, về sau bổn vương sẽ cho em những thứ em muốn."
Trang Hàm nhìn hắn, mấp máy môi, "Tạ Vương gia."
Cùng với một người có sở thích đoạn tụ bàn chuyện tự tôn của nam nhân, giống như có một chút gượng gạo.
Cũng đúng, chỉ là một chuyện thường tình của con người, bị người đâm vào cái nỗi tủi nhục đó trong thời gian vài ba tách trà, sẽ không làm sao cả.
Sự đụng chạm của Ngô Văn Hiên làm cậu không cưỡng được đau đớn khẽ hừ mấy tiếng.
Nói không thoải mái là đang lừa người, nam nhân ở trên người này làm cho cậu nếm thử được tư vị của tình dục.
Trang Hàm nhìn lên đầu giường, đuôi mắt trượt một hàng nước mắt.
Nhắm mắt lại, tưởng tượng một cuộc sống tự do tự tại, chính đại quang minh mà làm một nam tử, tùy ý sống trên cuộc đời này.
Những ngày đó, sẽ không còn xa nữa đi.....
Hết Chương 15
Lảm nhảm: Mấy chương này dài quá trời luôn.
Tui edit riêng chương này không mà ngồi từ sáng tới chiều.
Cho cái vote nha nha nha..