Tô Dương thành Trang phủ, bởi vì Hoàng Đế ban xuống hai đạo thánh chỉ mà chia thành hai loại không khí.
Nội viện bên trong trên dưới giăng đèn kết hoa, cười nói vui vẻ.
Đây là vì Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn Trang gia đại tiểu thư cho tam hoàng tử Ngô Vương.
Ngô Vương chính là đứa con được Hoàng Thượng sủng ái nhất, nghe nói là người ngọc thụ lâm phong, tài mạo song toàn, chỉ là luôn luôn bày ra một bộ mặt than, làm người nhìn không khỏi trong lòng sợ hãi.
Còn có người đồn rằng tương lai vương vị rất có khả năng chính là của vị Ngô Vương này.
Cho nên Trang lão gia trực tiếp nhìn đến đạo thánh chỉ này mà cười đến khép không được miệng.
Mà Trang gia đại tiểu thư lại càng vui vẻ ra mặt.
Nàng có một lần cùng phụ thân đi hoàng cung, may mắn gặp qua Ngô Vương.
Khoảnh khắc đó nàng liền hi vọng có thể gả cho vị vương gia tuấn mỹ bất phàm này.
Mà tại biệt viện, Trang Hàm và mẫu thân lại đầy mặt u sầu, đặc biệt là Trang mẫu nhìn tới nhìn lui thánh chỉ, lệ rơi đầy mặt.
Hoàng Thượng hạ chỉ muốn Trang gia nhị nữ nhi gả cho nhị nhi tử của đương triều công thần Sở tướng quân.
Nói cái gì mà sinh thần bát tự phù hợp, gả qua cho nhị thiếu gia bệnh trọng xung hỉ*.
"Hàm nhi, nghe nương nói, con trốn đi, trốn càng xa càng tốt, đừng lo cho nương." Mẫu thân hắn để cuộn thánh chỉ xuống nói.
"Nương, người là đang dung túng cho nhi tử kháng chỉ sao?" Trang Hàm thở dài, "Nương, chúng chúng ta ăn nhịn để dè lâu như vậy để sống sót, con nam giả nữ cũng không có ai phát hiện ra, đến lúc này chi bằng gả qua đi, nói không chừng còn có thể hóa nguy thành an, chết đi sống lại."
"Nhưng con gả qua đó khó có thể tránh phải hành phòng sự**, đến lúc đó biết phải làm sao?" Trang mẫu nhíu mày nói, "Con trai à, chúng ta không thể nào mạo hiểm cái việc này, nếu không chúng ta cứ thú nhận đi?"
"Nương, người nghĩ tội khi quân và tội kháng chỉ bất tuân là để chơi thôi sao? Là sẽ liên lụy đến cửu tộc đó."
"Cái này...!" Trang mẫu không nói nên lời.
"Nương yên tâm, tên nhi tử của tướng quân kia đã bệnh nghiêm trọng lắm rồi, muốn hắn làm chuyện phòng the e là có chút cưỡng ép.
Cho dù có đến mức đó nhi tử cũng sẽ có biện pháp đối phó." Trang Hàm an ủi mẫu thân, "Nương, người không cần lo lắng."
"Nhưng...!" Trang mẫu muốn nói lại thôi.
"Thật ra gả qua cho một người sắp chết có thể loại bỏ rất nhiều vấn đề.
Xung hỉ trước giờ không đáng cậy, nói không chừng gả qua không đến vài ngày tên nhi tử tướng quân đó sẽ chết mất, đến lúc đó con không phải là càng tự do tự tại, nói không chừng so với tình huống ở nhà còn tốt hơn nữa."
"Đứa con này..." Trang mẫu thở dài một hơi, "Đều là tại nương hại con, thật sự nghĩ không ra còn có thể phát sinh ra như vậy."
"Nương người đừng nói nữa.
Con nghĩ ông trời sẽ không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt chúng ta đâu."
Sau đó vài ngày, mắt thấy ngày xuất giá càng lúc càng gần, Trang mẫu trầm ngâm.
Có bí mật nào mà không bị phơi bày? Vạn nhất bị người trong tướng quân phủ phát hiện, Hàm Nhi chẳng phải sẽ...!
Nghĩ đến đây, bà lại chạy đi cầu lão gia.
"Lão gia, thiếp chỉ có một đứa con gái là Hàm Nhi, cầu người thương hại ta thân thể không tốt, cần phải có nó lưu tại bên mình."
"Kiến Phương không phải cũng là chỉ có một đứa con gái sao?" Trang lão gia mặt trầm xuống, "Tư Yên nàng là đang muốn ta kháng chỉ bất tuân phải không?"
"Lão gia, nhưng mà Hàm Nhi nó mới mười tám tuổi.
Người nhẫn tâm gả nó cho một người bệnh sắp chết sao? Làm góa phụ sao?
"Được rồi, đừng nói nữa!" Trang lão gia tức giận nói.
"Cái gì mà bệnh sắp chết? Sở tướng quân nhị nhi tử là bệnh nặng quấn thân, cho nên mới cho Hàm nhi đi qua xung hỉ.
Là xung hỉ, người tự nhiên sẽ tốt lên."
"Nhưng lão gia..."
"Ta lập tức phải đi lo hỉ sự.
Nàng đừng có ở đây khóc lóc sướt mướt." Trang lão gia nộ khí nói, "Nàng nhìn lại mình đi đã ra cái dạng gì rồi?"
"Phụ thân!" Trang Hàm đột nhiên chạy tới gọi ra, "Nương là đau lòng sốt ruột hài nhi, xin phụ thân đừng trách người."
Trang lão gia thở dài, "Hàm Nhi a, gả cho người làm quan cái chuyện 'đi với bụt thì mặc áo cà sa' này có bao nhiêu người nằm mơ có được a? Mẫu thân con làm thế nào lại? Ai..
"
"Mẫu thân dốt nát, xin phụ thân đừng tức giận." Trang Hàm nâng mẫu thân dậy, "Phụ thân an tâm, con gả.
Để phụ thân không phải đắc tội quý nhân, con gả.
Huống chi đây là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, con còn có thể không tuân? Không nói đến nhi tử tướng quân là một tên bệnh, cho dù là người chết con cũng sẽ gả.
Coi như là con báo đáp ân dưỡng dục của phụ thân." Thiếu niên vừa nói vừa đối phụ thân hắn khấu đầu***.
Trang lão gia nhíu nhíu hàng mày, thở mạnh ra một hơi nói với Trang Hàm, "Hàm Nhi con tuy là gả qua gia đình không tốt bằng tỉ tỉ, nhưng ta vẫn sẽ cho hai đứa chuẩn bị hết thảy kiệu hoa giống nhau, giá y giống nhau, khăn trùm giống nhau, giày vớ giống nhau, đội đón dâu giống nhau, gả trang giống nhau.
Đây coi như là chuyện cuối cùng cha có thể vì ngươi làm đi.
"
Trang Hàm nhàn nhạt cười đáp, "Tạ phụ thân."
Hết Chương 1
Chú thích:
*Xung hỉ: tập tục mê tín cổ phong, khi người trong nhà bị trọng bệnh, dùng hỉ sự để át đi ác linh, hi vọng chuyển nguy thành an
**hành phòng sự: quan hệ tình dục
***khấu đầu: động tác quỳ dập đầu đối với trưởng bối.