Cổ Thư Kỳ có dụng tâm tà ác, muốn giết chết Lý Tự Anh, độc chiếm Lương Mặc, do từ lúc ả còn là một con chép cá tầm thường, ở sông lớn bị người ta đánh bắt, chính Lương Mặc cứu ả, nên nhất thời sinh lòng tương tư.
Ngày ngày, ả chăm chỉ tu hành đến khi thành người, nguyện ở bên cạnh thủy thần chấp nhận làm thuộc hạ cho hắn, còn chính tay ả thử thách và giết rất nhiều tân nương được dâng đến.
" Thư Kỳ không dám, mong thủy thần bớt giận ! "
Ả cúi lạy, nhận phần lỗi, trước mặt thủy thần Cổ Thư Kỳ luôn giữ bộ dạng đoan trang, một bạch liên hoa, nhất nhất nghe lệnh.
Thực tế, đằng sau lại là rắn độc, luôn có tâm độc chiếm thủy thần cho riêng mình.
" Thư Kỳ một lòng trung thành với thủy thần, mong ngài chứng giám ! "
Giọng của Thư Kỳ rưng rức, hàng chân mày mỏng chau lại, tất cả thiện ý điều được ả thuần thục biểu đạt lên gương mặt.
Thủy thần Lương Mặc nửa phần không quan tâm, nửa cân nhắc ả.
" Sau này làm gì phải biết nghĩ trước nghĩ sau ! Ta không niệm tình đâu ! "
Dứt câu, hắn sải bước chân miên man đến chỗ Tự Anh đang nằm, yêu chiều bồng nàng trông tay, nàng bị thương trầm trọng, hắn thổi nhẹ một luồng khí từ miệng hắn truyền vào miệng nàng, những âm khí và chất độc theo đó tan biến hết.
Cổ Thư Kỳ chưa từng thấy hắn đối đãi với nữ nhân nàng dịu dàng như vậy, nhất thời sinh lòng ghen ghét nhiều hơn.
Cũng, chính Lương Mặc cố tình làm hành động đó trước mặt Cổ Thư Kỳ, đơn giản do hắn nhìn thấu được dụng tâm của ả, cũng quá rõ bộ mặt giả tạo kia.
Hắn ôm chắt Tự Anh trong tay, đạp gió biến mất, quay trở về nhà nàng, hắn dùng thuật chỉ thẳng lên cao, bắt đầu xóa kí ức của tất cả trừ Tự Anh, truyền vào từng người những sự việc do chính hắn dựng lên.
Tự Anh nằm trên giường mê man, lúc mở mắt, xung quanh nàng tối đen như mực, khói trắng phủ đầy, không nhìn được mặt đất, cả chân nàng cũng không có cảm giác, lơ lửng giữa không trung.
" Đây là đâu ? " Tự Anh tự hỏi.
Đôi mắt hạnh long lanh đảo một vòng quan sát, không thấy quang cảnh, chỉ có khí lạnh và bóng tối bao trùm, Tự Anh nặn ra nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt ảm đạm.
Thầm nghĩ, có lẽ nàng đã bị yêu quái giết chết, linh hồn đang ở âm phủ.
" Tự Anh ! "
Âm thanh quen thuộc vọng từ sau lưng Tự Anh, ngay lập tức nàng phản ứng, quay người ra sau.
" Sư phụ ! " Tự Anh ngỡ ngàng.
Vị tăng nhân với khí chất thoát tục, tuổi hơn 100, gương mặt điểm bộ râu trắng dài, cầm theo xâu chuỗi phật, hướng tay trước ngực kia, chính là sư phụ của Tự Anh - Vu Hoán đại sư.
Người tu hành trên núi cao suốt 100 năm qua, chẳng màng thế sự, đột ngột người lại xuất ở đây, Tự Anh trong trạng thái mơ hồ, không hết kinh ngạc.
Vầng hào quang sáng chói quanh thân ông, lộ rõ pháp lực vượt bậc, đang mở đôi mắt đầy vết chân chim, nhìn Tự Anh một cách hiền hòa.
" Tự Anh ! " ông gọi nàng, chất giọng trầm ấm, nghe cực kì êm tai.
Tự Anh vội đáp lại sư phụ ba chữ " Có đệ tử ", cùng với hành động chấp tay ngang ngực, cúi đầu hành lễ với sư phụ.
Nàng chưa hết choáng ngợp, không rõ chuyện gì diễn ra, nhưng nàng biết sự xuất hiện của sư phụ nàng là sự thật, không phải mơ.
" Sư phụ sao người tìm ra được linh hồn của Tự Anh vậy ạ ? " Tự Anh mau chóng hỏi rõ ngọ ngành, tưởng lầm Vu Hoán cất công xuống âm phủ tìm nàng.
Trước câu hỏi không rõ ý kia, Vu Hoán rất từ tốn, phất tay để Tự Anh bay lên không trung, đến chỗ của ông đang đứng.
Đệ tử ngoan của ông, dù ở đâu Tự Anh vẫn cúi đầu lễ phép với sư phụ.
Vu Hoán đỡ Tự Anh ngẩn mặt, chậm rãi giải thích cho nàng hiểu.
" Tự Anh, con chưa chết ! Là ta đang dùng pháp lực kết nối với con đấy !
Con xuống núi lâu như vậy, ta bấm tay biết con gặp nạn nên ta mới gọi linh hồn con lên gặp ta ! "
" Tự Anh có tội ! Để sư phụ lo lắng ! "
Tự Anh hay mình chưa chết, còn may mắn gặp lại sư phụ, vội vàng quỳ xuống, nhận phần tội lỗi, hai vành bọng mắt căng trướng, chứa dầy dòng lệ chua chát.
Cũng vì nàng cãi lời sư phụ, tự ý xuống núi, để rồi bị yêu ma giữ chân, mãi không thể quay về, khiến vi sư phải cất công gặp nàng.
Sư phụ nàng đạo hạnh cao thâm, có thể gặp nàng ở cách xa, nỗi lòng của nàng ôm bấy lâu nay, cuối cùng cũng có thể được giải đáp.
Tự Anh không ngần ngại trình bày hết mọi chuyện với sư phụ, cầu ông cứu giúp những người trong thôn.
" Sống chết đều có số ! Mỗi một người đều phải trải qua kiếp nạn, trả giá cho những sai trái
Có người thì yêu ma, có người thì con cái, tiền bạc !
Ta nói như vậy con hiểu ý ta chứ ? "
Vu Hoán lắc đầu, thanh âm chậm rãi đáp lại lời thỉnh cầu, ông là người tu đạo, không xen vào chuyện thế gian, gặp Tự Anh thu nhận nàng cũng là duyên.
Tự Anh trái lệnh bỏ xuống núi là kiếp nạn, dù Vu Hoán có cố gắng xuống núi, số trời cũng đã định sẵn phần kiếp nạn của họ.
Bàn tay của Vu Hoán khẽ nhẹ lên trán Tự Anh, biểu đạt cho sự bất mãn khi nàng không nghe lời, đồng thời dùng pháp lực lướt qua mặt nàng.
Một bên má của Tự Anh phát sáng, hiệu lên dấu ấn của thủy thần để lại.
Phía trước nàng bỗng hiện ra một chiếc gương, để nàng nhìn rõ dấu ấn đó.
" Cái gì thế này ? " Tự Anh hỏi, câu hỏi không dành riêng nàng, tay nàng xoa nắn phần má đó.
" Đây là dấu ân tân nương của thủy thần !
Tự Anh ! " Vu Hoán khẽ nói.
Hơi thở thật nặng trịch kéo theo tiếng tắc lưỡi não nề, Vu Hoán lắc đầu nói tiếp.
" Con đã được thủy thần chọn làm tân nương rồi ! Sẽ không có chuyện con quay về núi được nữa đâu ! "
" Sư phụ ! "
Hai mắt Tự Anh rơm rớm, quỳ rạp bên dưới, đưa mắt khổ sở nhìn lên, như đang cầu xin Vu Hoán cứu nàng ra khỏi vũng bùn.
Thế nhưng, mắt thấy sự phụ im thính, nàng biết rõ rất khó để thay đổi ý định của ông.
Tất cả cũng do nàng quyết định sai ngay từ đầu, nếu nàng chịu nghe lời sư phụ đã không gặp kiếp nạn này.
Nhưng mà, nếu nàng không quay về có lẽ cả đời nàng sẽ mang tội danh bất hiếu, từ đầu điều là do thiên ý sắp đặt, kiếp nạn này nàng nhất định phải gặp.
Những giọt nước đượm buồn chảy dài từ hốc mắt xuống chân cằm, ướt đẫm hàng mi cong dài, nàng xin không được, bản thân không biết nên làm gì tiếp theo, cúi đầu rối rắm ở bên dưới.
Tấm gương kia biến mất, sư phụ nàng lại khẽ lên vầng trán nhỏ một cái nữa, dặn dò.
" Ta đã làm phép trên người con, có thể tạm thời bảo vệ con khỏi nguy hiểm
Chỉ cần con không nảy sinh tư tình, ba tháng sau kiếp nạn của con sẽ qua ! "
Vu Hoán trước khi gọi Tự Anh, đã bấm tay, biết trước được kiếp nạn của Tự Anh chỉ còn kéo dài trong ba tháng, chỉ cần nàng kiên cường bất khuất, giữ tâm tu đạo, sẽ có hội thoát khỏi tay thủy thần.
Để bảo vệ đệ tử, Vu Hoán dùng một phần pháp lực truyền người Tự Anh, giúp nàng chống chọi trong thời gian còn lại.
Xong việc, ông liền biến mất không để lại dấu vết, không có lời giải thích rõ ràng cho những lời nói lúc nãy.
Tự Anh bừng tỉnh trong giấc mộng, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, nàng đoán không sai, bản thân đã quay về nhà bình an, thương tích trên người chẳng còn, và chắc chắn mẫu thân nàng cũng không còn kí ức.
Lần này, Tự Anh ghi nhớ lời dặn của sư phụ, nàng chỉ còn ba tháng sẽ qua kiếp nạn, không cần phải cố chấp rời khỏi nơi này, chỉ cần nàng làm đúng theo lời của sư phụ, không sinh tình cảm nam nữ, nàng sẽ không bị thủy thần bắt đi.
Tự Anh điều chỉnh lại tinh thần, rời khỏi phòng, như nàng thấy, mẫu thân không nhớ chuyện gì, đang bận bịu cho bữa sáng.
" Mẫu thân ! "
" Tự Anh con dậy rồi à ? " nghe nhi nữ gọi, gương mặt Tĩnh Yên lúc nào cũng tươi rói đáp lại nàng.
" Mẫu thân để nhi nữ giúp người ! " Tự Anh thuận theo hoàn cảnh, vờ như người bình thường, giúp Tĩnh Yên nấu thức ăn sáng.
Nhất cử nhất động của nàng, hoàn toàn tự nhiên, được Lương Mặc ở một bên quan sát rất kĩ, hắn băn khoăn.
Đáng lí, Tự Anh sau khi tỉnh lại phải có biểu hiện tra hỏi như trước, ấy thế mà nàng như người không nhớ gì, mọi hành xử đều khác thường.
Lương Mặc có chút ngờ vực, tự hỏi chính mình, chẳng lẽ đêm qua lúc hắn xóa kí ức, đã vô tình xóa luôn kí ức của nàng ?
" Lương công tử ! " Tự Anh bất ngờ gọi hắn, phá tan suy nghĩ của hắn.
" Lý cô nương ! "
Hắn đáp rất nhanh, sắc mặt thay đổi nhanh như một cơn gió, vừa nãy vẫn còn đăm chiêu, nghe tiếng nàng hắn lập tức trở lại phong thái nho nhã, trên gương mặt nở nụ cười thân thiện chưa từng có.
" Lý cô nương, gọi ta sao ? " tiếng hắn ngọt như đường, chủ động bước đến chỗ Tự Anh.
Hai tay nhỏ nhắn cầm đĩa thức ăn, hướng sang hắn, Tự Anh cũng cười niềm nở trả lại, nhờ vả hắn trắng trợn.
" Làm phiền Lương công tử mang thức ăn ra bàn giúp ta nhé ! "
Xong, nàng chóng quay đi, nhìn hắn một chút cũng chẳng nhìn, cứ thế quay quần bên bếp củi, nàng cùng mẫu thân gấp gáp dọn tiếp những món khác.
" Lương công tử, nhanh lên ! " Tự Anh chau mày, nhắc nhở hắn.
Cũng vì, hắn ở nhờ nhà nàng mấy hôm nay, mắt thấy việc không giúp, ai lại để hắn ăn không ngồi rồi, Tự Anh buộc phải nhờ hắn vài chuyện vặt.
Lương Mặc nhất thời chưa thích nghi, suýt làm biểu cảm, may mà hắn bình tĩnh, nhanh chóng làm theo yêu cầu, song lại theo dõi Tự Anh không buông, muốn biết rõ nàng thật ra đang giở trò gì.
Cả một ngày, Tự Anh chẳng biểu hiện khác lạ, nàng không hoài nghi những chuyện đã xảy ra, cũng chẳng đòi về núi Bắc, không còn đòi vạch trần bộ mặt thật của thủy thần, khiến Lương Mặc đứng ngồi không yên.