Đập vào mắt hắn là giai nhân đang nằm trong phòng nội, mũ phượng cũng đã được cởi xuống.
Tân nương vẫn mặc hỉ phục, hỉ trướng (rèm hỉ) cũng buông xuống, Mãn Nguyệt đã ngủ…
Nhìn loại tình cảnh này khiến cho hắn bật cười, hắn nhẹ bước đến bên giường , vén hỉ trướng lên
-“Ép buộc nàng một ngày rồi, có muốn ngủ một lát nữa không?”
-“Ta muốn ăn điểm tâm”
-“Rượu hợp cẩn cũng phải uống một ly.”
Đường Mãn Nguyệt bất đắc dĩ ngồi dậy, nhận lấy ly rượu hợp cẩn của hắn, uống một ngụm .
-“Nàng tâm tình không tốt sao?”
-“Chàng nghĩ có người nào thành thân mà lại gặp nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể giữ được tâm tình vui vẻ không?”
Hắn nở nụ cười –“Có lý.”
-“Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ.”
-“Muốn ngủ sao?”
-“Thì sao?” – Nàng nhíu mày.
-“Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, đêm động phòng hoa chúc mà nàng muốn bỏ vi phu để đi ngủ trước sao?”
-“Mặc kệ chàng.” – Đường Mãn Nguyệt lại quay trở về giường.
Một đôi tay bỗng ôm lấy nàng, thanh âm Mộc Phi Trần lộ ra vài tia ai oán –“Nương tử, đêm tân hôn mà vắng vẻ vi phu như vậy không tốt đâu a.”
Một cái đánhmặt hắn một cái
Mộc Phi Trần than nhẹ một tiếng, ngồi lại bên giường –“Xem ra nàng thật sự rất mất hứng a”
Đường Mãn Nguyệt không nói chuyện
-“Ta không nghĩ là hắn sẽ đến.”
-“Ta cũng không nghĩ đến” – Thanh âm rầu rĩ.
-“Hắn thoạt nhìn dường như đã mất hết hy vọng.”
-“E rằng là vậy.”
-“Nàng nghĩ hắn còn giữ hy vọng không?”
-“Ta cũng đã quen biết hắn mười mấy năm.”
-“Thanh mai trúc mã” – Có người mặt biến sắc
-“Nếu không phải vì hôn ước kia, ta đã xem hắn như đại ca của mình.”
-“Nhưng hôn ước vẫn tồn tại a.” – Hắn không nhịn được mà thở dài thay cho Tử Minh
-“Cho nên ta mới nói bây giờ chàng đừng làm phiền ta.” – Thanh âm mang phần ác khí vang lên (Mik: ha ha .. ca ca bị ngược đãi.)
Chú rể đành sờ sờ cái mũi, thay quần áo ra leo lên giường ngủ. Aiz , đáng tiếc một đêm động phòng đáng giá ngàn vàng lại trôi qua như vậy …
Sáng hôm sau, bọn họ đang chào từ biệt vợ chồng Quan Thông, đột nhiên có hạ nhân đến báo là có lễ vật đưa đến.
Hai người liếc nhìn nhau, Mộc Phi Trần mở chiếc hộp ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong khiến hắn giật mình.
Nhìn lễ vật như vậy dù không lưu lại danh tính cũng biết — Tử Minh. Nhưng hắn tại sao lại đưa lễ vật này?
Đường Mãn Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Mộc Phi Trần cổ quái, cũng liếc nhìn qua liền biến sắc.. đó là một đôi ngọc bội hình tròn, rõ ràng là tín vậy đính hôn của nàng với Tử Minh.
-“Ba” – Một tiếng, chiếc hộp gấm rơi xuống, hắn sắc mặt xanh mét, thanh âm lạnh lùng nhìn vào lễ vật trong hộp nói với hạ nhân–“Người tặng lễ vật đã đi chưa?”
-“Đã đi rồi .”
-“Hoà thượng không chạy khỏi miếu, ta sẽ trả hắn thứ này” – Tên đó rốt cuộc là có ý tứ gì, muốn khiến cho Mãn Nguyệt nhìn vật nhớ người sao? Hừ!
-“Còn nhận cái gì vậy a ?.” – Bạch Bảo Châu tò mò liếc nhìn, sau đó kinh hoàng phát ra một tiếng –“Aiz nha, sư huynh, khối ngọc bội khảm hình ánh trăng này không phải của huynh sao?”
Mộc Phi Trần trong lòng thầm kêu thảm, ánh mắt không dám nhìn về phía tân hôn thê tử.
Đường Mãn Nguyệt trong lòng chấn động , ánh mắt bất định nhìn vào người trượng phu bên cạnh.
Chân tướng cũng sớm có ngày bị vạch trần, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
-“Thì ra chàng nhặt được nó” – Một chữ đều mang nặng sự đe dọa.
Mộc Phi Trần vẫn trầm mặc như trước
-“Thì ra chàng là người hại ta nhiều năm lo lắng không yên.”
-“Thứ này rất dễ gặp.” – Cuối cùng hắn chỉ có thể nói như thế.
-“Trong thiên hạ này chỉ có một đôi như thế.”
-“Cho nên vi phu mới để lại bên người ngắm nhìn vài năm a.”
-“Đối với ta như vậy xứng đáng sao?”
-“Mãn Nguyệt — Không cần như vậy.!” – Hắn thần sắc nghiêm nghị nhanh chóng nói. Năm đó cũng chỉ là vô tình nhặt được, rồi sau đó cũng là đúng lúc mà trả , chỉ là không trả tận tay cho nàng mà thôi đâu cần so đo a.
- “Mộc Phi Trần.”
-“Ta thật sự không phải cố ý.”
-“Ta biết.”
-“Thật sao?” – Nàng đã nói như vậy, hắn nhất thời bất ngờ
-“Nhưng vì sao khi ta vẽ ra nhờ chàng đi tìm , vì sao chàng không thừa nhận?”
-“Thứ này sư huynh tặng cho nương của muội lúc thọ lễ bốn mươi tuổi, có điều vài ngày sau đó huynh ấy đột nhiên chạy về Dung Nhân Cốc ngàn vạn lần xin lại lễ vật, nguyên lai là bởi vì thứ này của sư tẩu sao?” – Bạch Bảo Châu rốt cuộc không nhịn được đành lên tiếng.
Đường Mãn Nguyệt ngạc nhiên nhìn Mộc Phi Trần.
Hắn nhanh chóng gật đầu.
-“Thời gian chàng rời đi đó chính là để về lấy ngọc bội sao?” – Khó trách lúc ấy bộ dáng hắn mệt mỏi như vậy.
Lòng nàng của đột nhiên nhói đau. Hắn cũng chỉ là muốn tốt cho nàng, làm thế nào mà nàng có thể trách hắn được.
-“Ta thật may mắn khi nhẴ được thứ này.” – Nếu không chỉ sợ lúc này nàng đã sớm thành Thiếu phu nhân của Bình Dương hầu phủ rồi, duyên phận này thật sự là tuyệt không thể tả.
Đường Mãn Nguyệt cổ quái nhìn hắn, không nói chuyện.
Mộc Phi Trần cười gượng –“Mãn Nguyệt, ta biết là ta sai, nàng đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân như ta. Đừng dỗi ta mà, chúng ta tốt xấu gì cũng mới thành thân hôm qua” (Mik: sói đã bị thuần hóa .. ặc ặc. =.=)
-“Đại sư huynh, huynh thảm rồi.”- Bạch Bảo Châu bên cạnh cười vui sướng khi có người gặp họa.
-“Nha đầu chết tiệt, đứng qua một bên, đừng gây rối.” – Chẳng lẽ hắn không biết sứt đầu mẻ trán a, ngày đó đồng môn nhìn hắn mà chê cười..
-“Uy, sư huynh, huynh hiện tại đang đứng trong nhà ta a” – Hắn thật sự là không xem rõ tình hình mà.
-“Cái gì nhà ngươi, nhà ngươi ở Dung Nhân Cốc ấy.”
-“Ta hiện tại là Thiếu Phu Nhân của Thượng Quan gia nga” – Bạch Bảo Châu tươi cười sáng lạn.
Ách ,đúng rồi, nàng bây giờ là Thượng Quan thiếu phu nhân, Thượng Quan gia cũng chính là nhà nàng, Dung NHân Cốc cũng chỉ có thể xem là nàh mẹ đẻ.. Hãn , thói quen thói quen…
Đường Mãn Nguyệt nhìn lễ vật trong hợp , không khỏi thở dài –“Lễ vật này không thể nhận, ta muốn trả lại nó.”
-“Đúng, đúng” – Tuyệt đối không thể nhận, nếu cả ngày thê tử đều nhìn đến tín vật của nam nhân khác thì trượng phu bình thường sao có thể chịu được a, ít nhất Mộc Phi Trần hắn càng chịu không nổi…
-“Xem ra vẫn là phải hồi kinh một chuyến” – Nàng hơi nhíu mi, tâm tình phức tạp.
-“Vừa đúng lúc muốn gặp nhạc phụ nhạc mẫu.”
Bạch Bảo Châu không nhịn được lại xem vào –“Đại sư huynh, huynh xác định là cha mẹ sư tẩu muốn gặp huynh sao?”
-“Thập nhị thiếu, đem lão bà của ngươi lôi đi.” – Có người phát điên.
Thượng Quan Thông không nói được lời nào đành đem thê tử kéo vào bên trong nhưng cũng không quên lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mộc Phi Trần một cái, ý bảo hắn đứng trong nhà người khác cũng phải biết lễ một chút a….=.=
***
Thời tiết mát mẻ mang đến mùi hoa dìu dịu..
Tử Minh đang đứng trong đình.. hắn đang đợi một người.
Nghe nói con rể của Đường thượng thư đến để thỉnh tội, hắn nghĩ đến mình có thể gặp mặt Đường Mãn Nguyệt một lần nhưng khi hắn đến Đường phủ chỉ gặp người nam nhân đã chiếm lấy tâm của nàng.
Mộc Phi Trần xuất thân ở Dung Nhân Cốc, võ nghệ siêu quần, ngày trước lại đạt được “giang hồ bài danh bảng” của Bách Hiểu Sanh, lại còn đứng hàng thứ nhất “giang hồ mỹ công tử”, trong tay lại có “ngọc cốt phong nguyệt” phiến- binh khí đứng hàng thứ hai trong ba loại binh khí nổi tiếng …
“Đàm tiếu nhân khuất phục quần hùng”, nếu không có cái bản tính chờ tu chỉnh ấy chỉ sợ “giang hồ mười hiệp”(tên thể loại thi đấu) cũng có tên của hắn. Ánh mắt Tử Minh chứa đựng vẻ u sầu. Chính vì Mộc Phi Trần quá mức xuất chúng ấy nên mới có thể làm hắn mất đi Nguyệt Nhi.
-“Tại hạ đến muộn”
Đột nhiên một thanh âm vang lên làm cho Tử Minh cả kinh. Người này võ công thật không thể khinh thường, đến gần hắn một trượng mà hắn vẫn không thể phát hiện ra.
-“Là ta đền sớm.”
-“Mạo muội hẹn Tử huynh ra đây, đ tạ ngươi đã đáp ứng.”
Tử Minh lắc đầu, nhìn hắn nói –“Cho dù ngươi không gặp ta thì ta cũng sẽ đến tìm người”.
-“Nga?”
-“Chuyện lần trước vẫn chưa giải quyết xong.”
Mộc Phi Trần nở nụ cười –“Tử huynh muốn giải quyết như thế nào?”
-“Tuy rằng trên giang hồ đều nói Mộc đại thiếu võ công thâm sâu khó lường, nếu như tại hạ chưa từng lãnh giáo qua quả thật không thể tin tưởng.”
-“Nhưng tại hạ hôm nay hẹn ngươi ra đây là để nói chuyện chứ không muốn động võ.”
-“Được rồi, trước tiên ngươi cứ nói ý đồ của ngươi đi.”
-“Lễ vật này mong Tử huynh nhận lại.”
Vừa nhìn thấy hộp gấm, sắc mặt Tử Minh liền u ám –“Nàng không chịu nhận nó sao?”
-“Lễ vật này quả thật quá mức quý trọng, nhưng cũng quá trầm trọng, ta thật sự không dám nhận” – Mộc Phi Trần nói.
Tử Minh cười khổ một tiếng –“Đúng vậy, nếu không có nó, có lẽ cũng không đến mức có kết cục này.”
-“Lễ vật này Từ huynh cứ thu hồi lại.”
Tử Minh tiếp nhận hộp gấm
Hai nam nhân đều không lập tức thu tay lại mà bất động thanh sắc, vận lực chống đỡ. Một lát sau, Tử Minh đem hộp gấm đặt lại trên bàn bên trong đình
-“Nàng ấy có khỏe không ?
Mộc Phi Trần mỉm cười –“Khỏe.”
-“Vì sao không cùng ngươi hồi kinh?”
-“Vì thân thể không tiện đi đường xa.”
-“Hãy đối đãi tốt với nàng.”
-“Ta sẽ làm vậy, nhưng cũng thỉnh Tử huynh nên từ bỏ đi.”
-“Ta sẽ thử.”
-“Tại hạ xin phép cáo từ”
Gió nhẹ nhàng thổi , một thân ảnh vẫn đứng yên ở đó .. thật lâu
***
Cuối cùng cũng không thể trở về.
Nhìn mặt cỏ dưới chân, Đường Mãn Nguyệt nhẹ nhàng thở dài.
Đi vào Dung Nhân Cốc đã nửa tháng, phong cảnh nơi này thật sự là rất đẹp, duy chỉ có tâm tình của nàng là không tốt!!
Hắn không cho nàng cùng đi, nàng cũng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Nghĩ đến Mộc Phi Trần lòng dạ cũng hẹp hòi như vậy khiến nàng bật cười.
Bàn tay nhẹ nhàng sờ bụng, trải qua mấy ngày điều trị ở đây, tình trạng nôn ọe của nàng cuối cùng ổn định, có thể bình thường ăn uống được rồi.
Ngẩng đầu nhìn thấy một con chim đang giương cánh bay, Đường Mãn Nguyệt không khỏi bĩu môi. Đi lâu như vậy tại sao hắn còn chưa trở về?
-“Suy nghĩ đến cái gì mà tập trung như vậy?”- Ngữ khí trêu đùa quen thuộc, khuôn mặt tuấn tú làm nàng nhớ mãi không thôi.
Nàng bất giác lộ ra nụ cười yếu ớt –“Chàng đã trở lại.”
-“Đương nhiên, thân mình có khỏe không?”
Ngồi trong lòng hắn, cảm nhận tiếp tim đâp vững vàng của hắn,Đường Mãn Nguyệt nhẹ nhàng nói –“Ta tốt lắm , chàng làm sao lại đi lâu như vậy?”
-“Trên đường có một số việc nên chậm trễ, nàng nhớ ta sao?” – Hắn có chút không đứng đắn mà cười, thuận thế lại hôn vào môi nàng một cái.
-“Ân.”
Nàng không phủ nhận, hào phóng thừa nhân bản thân rất nhớ hắn.
Tim hắn đập nhanh , loạn nhịp. Mộc Phi Trần cười , ôm lấy thân thể mềm mại ấy vào lòng –“Nhạc phụ mà nhạc mẫu vẫn khỏe, ngọc bội ta cũng đã tận tay trả lại cho hắn rồi.”
Trầm mặc một lát, nàng nói –“Cha mẹ có trách ta không?”
Mộc Phi Trần thở dài, vuốt ve tóc nàng –“Đúng như nàng nói, nhạc phụ quả là có suy tính trước nhưng chính là không nghĩ Tiểu Hầu gia sẽ đến hôn lễ ngày hôm đó.”
-“Cha ta còn nói gì không?”
-“Ông ấy nói , lần sau nàng về, nhất định phải mang theo ngoại tôn yêu dấu cho ông ấy bồng.”
Mặt Đường Mãn nguyệt ửng đỏ. Aiz, nàng chưa cùng hắn kết vợ chồng mà đã mang thai, nếu để nương biết được chỉ sợ không tránh được bị quở trách.
Cúi nhìn “thiên hạ” trong lòng hắn, mấy tháng không gặp nàng lại càng mê người hơn, bụng nàng cũng hơi lớn ra rồi, nhưng nếu không nhìn kĩ, thì chỉ thấy thân thể nàng đẫy đà, không thể phát hiện ta điều dị thường…
Ánh mắt trời nhẹ rọi lên hai người, khuôn mặt của nàng hơi buồn ngủ. Mộc Phi Trần ôm lấy nàng đi vào bên trong phòng.
Đi vào bên trong một cái nhà gỗ, nhớ hồi còn trẻ hắn chính mình phải cố gắng lắm mới được ở nơi này khiến hắn không khỏi mỉm cười.
Nhà gỠnày từ lúc nàng vào ở lại càng khiến cho nó thêm phần ôn nhu, nữ tính hơn. Có rèm cửa sổ, khăn trải bàn, thậm chí còn một vài bình hoa nho nhỏ, làm cho ngôi nhà gỗ này tràn ngập ấm áp.
Đem nàng đặt xuống giường, hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng rồi đi đến trên bàn châm một chén trà. Ánh mắt đột nhiên phát hiện một xiêm y nho nhỏ, một đôi hài nho nhỏ và một cái gối hình đầu hổ khéo léo đáng yêu…
Khóe môi Mộc Phi Trần mỉm cười. Đây là đồ vật dành cho con của bọn họ a! Nghĩ đến mấy ngày không được hoan ái, hắn mím môi, ánh mắt gian tà, đóng cửa sổ lại đi đến bên giường.
Nàng đang ngủ thì cảm thấy một đôi tay không thành thật đang ở trên người nàng, nhẹ nhàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn dung quen thuộc. Đường Mãn Nguyệt mỉm cười
-“Mãn Nguyệt —“ Thanh âm hàm chứa dục niệm làm cho tâm người ta cảm thấy ngứa ngáy a.
Giống như mặt đất khô cằn cuối cùng cũng có nước tưới xuống vậy, kìm nén lâu ngày nên bây giờ hắn một khắc cũng không bỏ lỡ mà phát tiết (Mik: ah *ngượng*)
Giường gỗ kịch liệt va động mà phát ra thanh âm, những tiếng thở dốc tràn ngập trong phòng khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng…
Tại thời điểm hoan ái như vậy lại có người đến làm phiền thì thật sự rất là mất hứng, vậy mà vẫn có người cố tình a—- chính là Đang lúc Mộc Phi Trần kịch liệt “hoạt động” thì bên tai lại truyền đến một âm thanh khiến cho hằn ảo não không thôi , thật không thể nào dứt ra được trong lúc này.
Có người ở bên ngoài lại cười ái muội –“Sư huynh a, sau khi làm việc xong nhớ đến thăm sư phụ a, lão nhân gia nhớ ngươi lắm đấy!!!”- Tiếng cười dần khuất xa
Tên Ôn Học Nhĩ chết tiệt này,! Đúng là vẫn còn muốn trả thù hắn . thật sự là lòng dạ hẹp hòi.
Cúi người nhìn đến vẻ mặt quyến rũ của “thiên hạ” dưới thân hắn trong lòng hắn không khỏi rung động, tốc độ mạnh yếu ngày một nhanh hơn .. đem hai người cùng đạt đến cực lạc điên phong …
Sau khi hoan ái , hắn vẫn còn lưu luyến ôm “tiểu yêu” của hắn một lát rồi mới quyến luyến mặc quần áo đi thỉnh an sư phụ sư mẫu . Bọn họ rõ ràng chính là muốn phá hắn đây mà!!!
Hừ!
***
Thời điểm không có việc gì làm, Đường Mãn Nguyệt thích nhất là đi tìm Đường Bình Bình , cho dù không nói lời nào nhưng ngồi cùng nhau xem mây, cảm giác thật sảng khoái.
Còn sư huynh đệ bọn họ ngày hôm qua đã hẹn cùng xuất cốc ra ngoài mua vật dụng hằng ngày, nàng liền nhanh chóng đến tìm Đường Bình Bình làm bạn
-“Đây là cái gì?” – Nhìn viên đồng nhỏ nhỏ trên tay Đường Bình Bình, nàng không khỏi tò mò.
-“Tiểu Ngoạn Ý.” – Đường Bình Bình vẫn không để ý
-“Ám khí sao?”
-“Có thể xem như là vậy.”
- “Có tác dụng gì?”
-“Khiến ục tiêu trong vòng ba trượng không thể đào thoát” – Đường Bình Bình giải thích
Nàng nhìn đếm cái bụng tròn vo đang mang thai của Bình Bình, ,lo lắng hỏi –“Không mệt sao?”
Đường Bình Bình cười cười, vẽ mặt thỏa mãn hạnh phúc –“Hoàn hảo.”
-“Nghe Phi Trần nói, Thất Xảo mấy ngày nữa sẽ trở về đợi muội thuận lợi sinh con.”
-“Đúng a” – Đường Bình Bình cười thoải mái –“Học Nhĩ gần đây đều ăn không ngon ngủ không yên, một ngày không biết đưa bao nhiêu con bồ câu đến chỗ thúc giục Thất Xảo. Thất Xảo không bị hắn làm phiền đến chết cũng là may rồi.”
Hai nữ nhân cùng nhìn nhau cười, thanh âm vui vẻ.
-“Có chuyện gì mà hai nàng vui vẻ đến vậy?”
Hai mỹ nam tử đang đi tới, đều tự động đến bên cạnh thê tử của mình.
-“Không có gì.” – Đường Mãn Nguyệt lắc đầu –“Nhanh như vậy mà về rồi sao?”
-“Đúng a, bởi vì giữa đường đúng lúc gặp được tiểu sư muội nên cũng nhanh hơn.”
-“Thất Xảo đã về, chúng ta mau đến gặp a.” – Đường Mãn Nguyệt túm lấy trượng phu .
-“Ta đi xa về cũng không thấy nàng kích động như vậy a” – Hắn không nhịn được oán hận nói
-“Thất Xảo đáp ứng ta một việc nhỏ.”
-“Nha đầu kia lại tính cho nàng cái gì để chỉnh ta sao?” – Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Phi Trần nhịn không được mà run lên. Nguyên bản thì Đường Mãn Nguyệt võ mồn cũng rất lợi hại, tâm tư thì trí tuệ nên sau khi quen biết với ác ma Trầm Thất Xảo thì máu ác ma của nàng cũng nổi lên, hở chút là dùng dược lên người hắn khiến hắn dở khóc dở cười a
Khi hắn nhìn đến cái đồ vật ấy thì tâm cũng thả lỏng . Đó cũng chỉ là một cái phong linh (chuông gió) thôi, bên trong phòng của Trầm Thất Xảo cũng có một cái phong linh a.
Nhưng bọn họ vừa quay lại nhà thì trên tay nàng lại có một cái ống trúc khéo léo, nhàn tâm của Mộc Phi Trần phút chốc biến mất, thanh âm có chút run run –“Này, là cái gì?”
Thiên a! hẳn là hắn nên ngăn chặn nàng đến tìm Đường Bình Bình. Hiện tại trong nhà gỗ của bọn họ đều không hề thiếu món ám khí dành cho người giang hồ nào, hắn cũng là không dám gan lớn động vào nàng, chỉ sợ không khéo lại chúng chiêu.
Nhìn lại vật trên tay, Đường Mãn Nguyệt phấn khởi nói –“Cái này chỉ cần làm như vậy thì trong vòng ba trượng đều trúng mục tiêu …” – Kinh ngạc ngẩng đầu , sau đó nàng cúi đầu –“Như thế nào bắn tiếp lên người chàng a??”
-“Ôn Học Nhĩ—”- Người đó hét to –“Không cho phép lão bà ngươi cấp bất cứ thứ gì cho Mãn Nguyệt nữa a.
***
Một ngày kia, hừng đông ấm áp, nhưng bởi vì Đường Bình Bình thình lình xảy ra đau bụng mà mọi người rối loạn hẳn lên .
Không lâu sau, người trong cốc đều phải canh giữ Ôn Học Nhĩ bên ngoài bởi vì hắn quá nôn nóng nên những tảng đá dưới chân đều bị hắn phá hủy gần hết a.
-“Như thế nào còn chưa xong? Bình Nhi kêu đau như vậy ! A, tiểu sư muội rốt cuộc đang làm cái gì…”
Một ngày một đêm qua đi, Ôn Học Nhĩ cũng không nhịn được mà xung huyết định đi vào thì liền nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền đến, vẻ mặt mọi người đều kích động.
-“Sư huynh, ai bảo bình thường huynh tẩm bổ cho sư tẩu như thế, con lớn như vậy nên sinh khó là đúng rồi.” – Trầm Thất Xảo bị người nào đó hoài nghi y thuật của mình liền nói.
Nhưng cũng từ ngày đó, cơn thèm ăn của Đường Mãn Nguyệt cũng giảm hẳn, nghĩ đến cơn thống khổ lúc sinh sản của Đường Bình Bình khiến cho nàng một chút cũng không muốn ăn , bởi vì hiện tại cái bụng của nàng đang không ngừng bàng trướng . Thật làm cho người ta lo lắng a.
-“Mãn Nguyệt, ngoan, ăn một chút đi, đây chính là Cây Mơ Cao ta mua từ Thu Nguyệt Lâu cách đây hơn trăm dặm đấy.”- Mộc đại thiếu giang hồ oai phong một cõi liền biến thành một bảo mẫu tận tình a, nhưng vẫn có người không muốn tiếp nhận đãi ngỗ tận tình này a.
- “Ta không ăn.”
-“Nàng một người ăn hai người bổ, như thế nào ăn a.”
-“Không hợp khẩu vị.” – Sắc mặt của nàng có chút khổ.
-“Mãn Nguyệt, kì thật là nàng lo lắng dư thừa a, không phải người nào sinh con cũng đều thống khổ giống như đệ muội đâu.”
-“Thất Xảo nói năm đó khi nàng ấy sinh, thiếu chút nữa là ngất xỉu.”
Các nàng đó không giáo huấn một ít đồ tốt cho Mãn Nguyệt mà còn nói như vậy , đứa nhỏ đáng thương của hắn chưa xuất thế liền bị mẫu thân ngược đãi a.
- “Mãn Nguyệt.”
-“Ân?” – Hắn như thế nào lại trưng ra bộ mặt oán phụ như thế?
-“Nàng không thương ta” – Hắn khẳng định chỉ trích.
Đường Mãn Nguyệt run sợ lắc đầu –“Ta không có.”
-“Nếu không vậy sao nàng đối đãi với đứa nhỏ của chúng ta như vậy?”
- “……” -Nàng chính là sợ hãi.
-“Tuy rằng lúc sinh rất thống khổ nhưng nàng không thấy đệ muội rất hạnh phúc khi nhìn thấy đứa nhỏ sao.”
Nàng có nhìn thấy a, nhưng vừa nhìn đến đồ ăn là nàng liền bài xích, nàng cũng rất thống khổ a, rõ ràng là đói bụng như thế nhưng không cách nào ăn được.
-“Lại ăn một chút đi, ta chỉ sợ đứa nhỏ sinh ra đến cả hai cân cũng không có. Thật thê thảm a!”
Ngữ khí khoa trương của hắn khiến nàng bật cười, đánh hắn một cái –“Đừng đùa.”
-“Nàng muốn ăn cái gì cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ta đều tìm cho nàng.” – Nàng lúc trước mặt mày hồng hào, tinh thần vui vẻ nhưng từ khi có thai thì ốm xuống, làm cho hắn tâmđau a.
Đường Mãn Nguyệt ánh mắt nhìn đồ ăn đầy trên bàn cuối cùng cũng đành bi phẫn mà ăn.
Mộc Phi Trần nhìn thấy vậy liền đau xót. Sớm biết vậy hắn sẽ không để nàng nhìn biểu muội lúc sinh , khiến cho phụ nữ đang có thai như nàng bị dọa sợ , ngay cả lúc ăn cũng biểu tình như sống không bằng chết a
Thật thống khổ!
***
Năm tháng sau, Đường Mãn Nguyệt thuận lợi sinh một nữ anh, khiến cho Mộc Phi Trần cũng được xếp chung một loại với Ôn Học Nhĩ cùng Phong Thần Ngọc a.
Mộc gia có nữ nhi nên tương lai hắn cũng có thể ở nhà mà bắt bẻ nam nhân, nếu thấy khó chịu có thể đùng chân đá ra ngoài. Có nữ nhi chính là tốt , khó trách nhạc phụ đại nhân chỉ sinh toàn nữ nhi.
Nghĩ đến năm đó hắn bị nhạc phụ đại nhân đánh giá có thể ví như “gà đào đất tìm xương” a, mặc dù tâm hắn rất khó chịu nhưng có điều sau khi có nữ nhi hắn cũng có thể lý giải được tâm tình của nhạc phụ. Nếu tương lai mà có nam nhân nào đem bảo bối nữ nhi của hắn bắt cóc không nói tiếng nào, sau đó lại gặp mặt tặng cho hắn một ngoại tôn hắn khẳng định sẽ giáo huấn tên tiểu tử ấy một trận.
Chính là khi hắn nhận được một lễ vật từ phương xa đến, sắc mặt Mộc Phi Trần trầm như mực, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng kinh thành gầm nhẹ -“Tử Minh, đến bây giờ ngươi vẫn còn tà tâm sao!!!”
Nhìn hộp gấm trong tay hắn chứa một đôi ngọc bội khảm hình nhật nguyệt …