Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Bóng đêm buông dần, gió nhẹ sa tới, đèn lồng đỏ thẫm ánh nhũ kim đã sớm buông ở mái đình viện cong cong. Cảnh sắc bên ngoài thực tươi đẹp, yên bình nhưng lúc này Thường Hy có thể gọi là chân không chạm đất, cũng chỉ vì câu nói của một người mà nàng lại phải đối diện với một đám sài lang hổ báo. Chuyện là như thế này…

Bảy người bọn Phùng Thư Nhã đã hết khỏi kỳ cấm bế, vì vậy ước hẹn cùng nhau tới tham kiến Thái tử điện hạ, lại đúng dịp vị Thái tử gia này vì chuyện triều chính mà tâm tình hỏng bét, nghe được Ngũ Hải thông báo liền thản nhiên nói: “Ngu cung nữ, chuyện này giao cho cô!”

Giọng điệu như vậy, người khác nghe được liền biết Tiêu Vân Trác là không muốn gặp họ, thế nhưng cứ trực tiếp bảo Ngũ Hải truyền khẩu dụ cho bọn họ là được rồi, tại sao nhất định phải bắt nàng tự mình đi? Đây không phải rõ ràng là muốn nàng đắc tội với người khác sao?

Những nữ nhân ngoài cửa kia đã sớm hận chết nàng, hiện tại nếu Thường Hy đi ra nói, nàng có thể dự liệu được sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nào cũng không nghĩ đến trước khi họ bày ra mưu kế trị nàng Tiêu Vân Trác lại đem nàng đẩy đi ra. Cứ như vậy thì cho dù còn vài người muốn bảo trì trung lập chỉ sợ cũng sẽ như một làn khói mà hướng tới Phùng Thư Nhã, thật là trời không giúp nàng a!

Thường Hy muốn nói mấy câu, nhưng nhìn thấy Ngũ Hải cũng ở đây cho nên cứng rắn ép bất mãn của mình vào trong lòng. Một mặt càn rỡ của nàng chỉ xuất hiện khi không có người ngoài, hiện tại thì vạn vạn lần không thể, chỉ đành phải hành lễ nói: “Nô tỳ sẽ đi ngay, không để người khác quấy rối thanh tịnh của Thái tử gia!”


Nhìn Thường Hy đi ra ngoài, Ngũ Hải liền quay lại nhìn Tiêu Vân Trác nhỏ giọng nói: “Thái tử gia, ngài cứ như vậy khiến Ngu Thượng nghi đi ra ngoài, chỉ sợ nàng sẽ phải thua thiệt. Lão nô đã sớm nghe nói Phùng Lương đễ thời điểm ở nhà rất ngang ngược càn rỡ, dù sao phụ thân của nàng cũng là Tổng đốc Giang Nam…”

Tiêu Vân Trác nhìn Ngũ Hải, cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói: “Những chuyện này nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hơn nữa nàng nhất định phải học đối mặt. Ngươi nếu không yên lòng thì có thể đi nhìn một chút, ngộ nhỡ nàng không chịu được thì ngươi đi lên hỗ trợ là được.”

Ngũ Hải nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh dị, chỉ vì câu nói kia của Tiêu Vân Trác: những chuyện này nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt… Này… Có phải chính là cái ý tứ kia giống như hắn nghĩ không?

Việc đến nước này, Ngũ Hải cũng không dám nói khác, chỉ đành phải lên tiếng: “Vậy lão nô đi ra xem một chút, có lẽ Ngu Thượng nghi còn lợi hại hơn so với lão nô nghĩ rồi!”

Tiêu Vân Trác không nói gì, chẳng qua là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng đèn lồng đỏ chập chờn trong gió, ánh mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, bật thốt lên nói: “Nàng tự nhiên là sẽ không chịu thua thiệt…”

Ngũ Hải toàn thân cứng đờ, chưa bao giờ gặp qua Thái tử gia đối với nữ tử nào lại hiểu rõ như vậy. Theo hắn biết Thái tử cùng Thường Hy cũng mới chỉ gặp qua có vài lần a, sao lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều mà khom lưng lui xuống. Người Thái tử gia để ý, hắn sẽ phải hảo hảo mà che chở, lời Hoàng hậu nương nương lúc lâm chung vẫn còn văng vẳng ở bên tai, hắn sẽ không cô phụ dặn dò của Hoàng hậu.

“Nô tỳ tham kiến các vị chủ tử! Thái tử gia nói công sự bận rộn không rảnh gặp các vị chủ tử, kính xin các vị chủ tử trở về đi thôi!” Thường Hy ra khỏi cửa Doanh Nguyệt điện, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, hành lễ nói. Về lễ tiết Thường Hy phải khiến người ta tìm không ra nửa điểm tật xấu, nếu không cái này sẽ trở thành cớ để người khác công kích. Ngay cả bây giờ nàng đã là từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, nhưng nói cho cùng vẫn là bậc nô tài, nô tài thì phải làm bổn phận của nô tài.


Đám người Phùng Thư Nhã biến sắc, không nghĩ tới mất công chạy đến đây cuối cùng lại nhận được tin này, trong lúc nhất thời mỗi người một sắc mặt đều lộ ra ngoài. Phùng Thư Nhã nhìn Thường Hy, cắn răng hỏi: “Ngu Thượng nghi, lời này là Thái tử gia chính miệng nói hay là cô tự chủ trương?”

Thường Hy nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Phùng Thư Nhã, trên mặt không hề có chút giận dữ, thanh âm hòa hoãn nói: “Lương đễ chủ tử sao lại nói như vậy, nô tỳ nào có lá gan dám giả truyền khẩu dụ của Thái tử gia. Huống chi Thái tử gia đang ở trong thư phòng, có cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũng không dám làm! Cái này xác thực là khẩu dụ của Thái tử gia!”

“Nếu là mấy ngày trước đây tỷ muội chúng ta không tuân theo quy củ mà đòi gặp Thái tử gia thì còn có thể lý giải được, nhưng là hôm nay kỳ cấm bế đã hết, Thái tử gia làm sao có thể không muốn gặp chúng ta?” Phùng Thư Nhã nhìn Thường Hy ác độc nói. Nói thật nàng không nghĩ Tiêu Vân Trác lại không muốn gặp bọn họ. Người khác thì không nói nhưng nàng có phụ thân là Tổng đốc Giang Nam, đối với Thái tử gia là bao nhiêu trợ lực a? Trước khi vào cung mẹ của nàng từng nói, Thái tử gia chính là vì quyền thế nhà nàng nên sẽ đối xử thật tốt với nàng, hôm nay cư nhiên rơi vào thê lương như vậy, làm sao không hận?

“Đúng vậy a, Ngu Thượng nghi, tỷ muội chúng ta là chỉ muốn dập đầu bồi lễ với Thái tử gia. Bất kể thế nào chúng ta đều muốn gặp Thái tử gia một lần, Ngu Thượng nghi hẳn là nên vào trong bẩm báo một tiếng mới đúng!”

Nói chuyện là Tống Nhụ tần, địa vị dưới Phùng Thư Nhã, ngang hàng với Tần Nhụ tần. Tống Nhụ tần có phụ thân là từ tứ phẩm học sĩ Hàn lâm viện, xuất thân thư hương môn đệ chính tông. Lời này vừa nói ra liền mang theo một mùi vị thư hương làm cho người ta tìm không ra sai sót.


Thường Hy nheo mắt, ngẩng đầu liếc nhìn Tống Nhụ tần, trong lòng nghĩ đây cũng là một người lợi hại, nói chuyện giọt nước cũng không lọt còn làm cho người ta không tiện cự tuyệt, so với Phùng Thư Nhã càng khó dây dưa hơn.

“Tống Nhụ tần nếu muốn cùng Thái tử gia dập đầu bồi lễ nô tỳ nào có thể quản được, chẳng qua là kính xin Tống Nhụ tần không nên làm khó nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Nếu mấy vị chủ tử nghi ngờ lời nói của nô tỳ, đại khái có thể tự mình đi vào hỏi Thái tử gia!” Thường Hy thản nhiên nói, cũng nghiêng người làm tư thế nhường đường.

Tống Nhụ tần rất là kinh ngạc nhìn Thường Hy một cái, sau đó liễm hạ khóe mắt không nói nữa. Tần Nhụ tần tựa hồ không phục, tiến lên một bước nói: “Đi vào liền đi vào, ta thật đúng là không tin Thái tử gia không muốn gặp bọn ta, nhất định là cô ở giữa làm chuyện xấu!”

Thường Hy cũng không ngăn cản, chẳng qua là nở nụ cười châm chọc, nhìn Tần Nhụ tần nói: “Tần Nhụ tần chủ tử muốn đi vào nô tỳ không dám ngăn cản, nhưng là nô tỳ cảnh báo trước hôm nay tâm tình Thái tử gia không tốt, nếu vì vậy khiến Tần Nhụ tần bị thua thiệt, bị giáo huấn, lúc đó Tần Nhụ tần cũng đừng trách nô tỳ không có ngăn ngài!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận