Thường Hy chậm rãi cười cười, ngay cả khi trong lòng thầm mắng Vân Thanh một thân máu chó nhưng là trên mặt vẫn không hề lộ ra chút nào. Ở nơi này nàng cũng biết được đạo lý hỷ nộ không nên để lộ ra trên mặt.
Tựa vào lan can, than nhẹ một tiếng, ánh đèn lồng hồng rực nhuộm lên khuôn mặt Thường Hy một tầng ánh sáng mỏng mà chói lọi, thật giống như đóa hoa kiều diễm đỏ ửng càng làm nổi bật nàng xinh đẹp vô song, so với vẻ văn nhã đoan trang hàng ngày là hoàn toàn bất đồng, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ quyến rũ. Hơn nữa khóe mắt trong lúc vô tình mà tỏa ra ưu thương nhàn nhạt lại càng khiến người khác không thể dứt tầm mắt ra được rồi.
Tiêu Vân Trác từ xa xa bước tới đây liền thấy được một bức tranh mỹ nhân tựa lan can dưới ánh đèn lồng, không khỏi cảm thấy càng nhìn càng ngây dại, bước chân cũng chậm lại. Ngũ Hải vội vàng dừng chân, hắn thiếu chút nữa đã đụng phải lưng của Tiêu Vân Trác, không khỏi thầm nói đang yên lành tự dưng dừng lại làm cái gì, rồi cũng ngẩng đầu theo tầm mắt của Tiêu Vân Trác nhìn lại, vừa nhìn cũng là không dứt được ánh mắt.
Ngũ Hải cũng được coi là lão nhân trong hậu cung, thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng là Thường Hy lại vẫn có thể khiến cho hắn cảm thấy rung động. Vẻ đẹp như vậy rất khác biệt, giống như một dải gấm Vân Hà, ánh sáng lung linh rực rỡ làm cho người ta mở mắt không ra.
Thường Hy tựa hồ cảm nhận được có người nhìn chăm chú, theo bản năng xoay người nhìn lại, không nghĩ tới lập tức chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời thậm chí có chút bị dọa sợ. Nàng chưa từng thấy qua Tiêu Vân Trác có ánh mắt nóng bỏng như vậy.
Tiêu Vân Trác trong lòng Thường Hy quả thật chính là một băng nhân, trên dưới toàn thân đều viết: tránh xa ta ra một chút, đừng để ta đánh ngươi! Mỗi lần thấy khuôn mặt đáng đánh của hắn, Thường Hy cũng rất muốn cho hắn hai quyền, nhưng là… Nhưng là… nàng không dám! Người nào đó được gọi là Thái tử, nàng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mặc dù trong lòng biệt khuất muốn chết nhưng vẫn phải nhẫn nhịn!
Kể từ khi vào cung, Thường Hy đã tự khắc chế chính mình không nên vì nhìn thấy hắn mà lửa giận tăng vọt, rồi đến hiện nay trực tiếp bỏ qua uy lực mặt băng của hắn, tương đối không dễ dàng nha!
Cho đến tối nay nhìn thấy Tiêu Vân Trác có sắc mặt trăm năm hiếm gặp, kết quả nàng cũng hoa hoa lệ lệ đứng đó mà nhìn lại hắn!
Ngũ Hải chợt quay đầu lại, nhìn hai người, nghĩ thầm đây là tình huống thế nào a? Thiên lôi câu địa hỏa? Không giống a!… Không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Thái tử gia đây chính là hành lang người đến người đi, làm như vậy rất mất thể diện nha!
Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy nghe thấy tiếng ho khan cũng phục hồi lại tinh thần. Sắc mặt Tiêu Vân Trác có chút tức giận, Thường Hy vừa thấy, hô to không tốt, xoay người muốn trốn. Cùng Tiêu Vân Trác chung sống lâu như vậy, nhìn thoáng qua vẻ mặt này của hắn cũng biết nhất định sẽ dùng quan báo tư thù, lúc này không trốn còn đợi lúc nào?
“Ngu Thường Hy, đứng lại!” Thanh âm Tiêu Vân Trác không cao, nhưng là cố tình vừa đúng Thường Hy nghe được, thiếu chút nữa dẫm lên chéo quần của mình, ngã thành tư thế chó gặm bùn!
Đáng chết này! Nàng cũng biết… nàng cũng biết hắn nhất định sẽ không để cho nàng dễ dàng rời đi, nhiều xui xẻo a! Thường Hy mặc dù ngàn vạn không muốn nhưng cũng chỉ đành phải xoay người lại, nếu là làm bộ không nghe cứ vậy rời đi, nàng có thể đoán được ngày mai mình nhất định sẽ thảm hại hơn. Thay vì như vậy, ngược lại không bằng đối mặt, xem hắn muốn như thế nào?