Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chậm rãi đi trở về, Thường Hy khom mình hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia!”

Tiêu Vân Trác tiến lên một bước, thần sắc đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng như băng, thản nhiên nói: “Cô chạy cái gì?”

Thường Hy khẽ cắn răng, tôi chạy cái gì anh so với ai khác còn rõ ràng hơn, đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi! Cái tên… cái tên… ừ, khốn kiếp!

“Nô tỳ không có chạy, nô tỳ chỉ là muốn đi xem Tống Nhụ tần như thế nào, bệnh đã đỡ hơn chưa?” Thường Hy thần sắc bình tĩnh hé miệng nói, tựa hồ như là thật tâm mà nói, không chút co quắp.

Thật có bản lãnh, nói láo đều không có đỏ mặt, Tiêu Vân Trác thầm nghĩ trong lòng, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, chẳng qua là thản nhiên nói: “Nếu là như vậy thì bồi bản Thái tử đi một chuyến!”

Thường Hy còn có thể nói gì, có quyền chính là chủ, chỉ đành phải lên tiếng: “Vâng!”

Đi theo sau lưng Tiêu Vân Trác hướng đến phòng Tống Nhụ tần, còn chưa tới cửa liền nghe bên trong mơ hồ có giọng nói truyền đến, Tiêu Vân Trác khẽ nhíu mày, Thường Hy vừa thấy lập tức nói: “Mới vừa rồi Phùng Lương đễ cùng mấy vị chủ tử có tiến vào thăm Tống Nhụ tần, khó tránh khỏi có chút náo nhiệt!”


Sắc mặt Tiêu Vân Trác lướt qua một tia tối tăm, hừ lạnh một tiếng, sải bước về phía trước. Thường Hy sửng sốt, vị đại gia này đùa giỡn cái gì đây, tần thiếp hắn hòa thuận chẳng phải là chuyện tốt sao? Bao nhiêu người cầu mong cũng không được, hắn tức cái gì a?

Nghĩ tới đây Thường Hy liếc mắt nhìn Ngũ Hải, lộ ra một nụ cười thật lớn, nhỏ giọng nói: “Chu tổng quản, Thái tử gia sao vậy? Mới vừa rồi còn thật tốt, sao nói trở mặt liền trở mặt rồi hả?”

Ngũ Hải do dự một chút, sau đó cố tình cúi thấp đầu nói khẽ với Thường Hy: “Nha đầu đần, quá đoàn kết là chuyện tốt sao? Cũng không phải là thời điểm đối phó với người ngoài!”

Ngũ Hải nói xong sải bước đuổi theo Tiêu Vân Trác. Thường Hy ngây ngốc đứng ở nơi đó, thật là một câu nói cao sâu, quá đoàn kết cũng không phải là chuyện tốt sao?

Mặc dù còn nghi vẫn nhưng Thường Hy cũng mau chân đuổi theo, nhưng là đến trước cửa Tống Nhụ tần nàng không có đi vào. Người ta đến nhìn tiểu thiếp của mình, nùng tình mật ý, nàng đi vào làm gì? Nghĩ tới đây Thường Hy càng thêm kiên định không muốn vào, đứng ở ngoài cửa chờ Tiêu Vân Trác đi ra.

Mới vừa đứng thẳng người liền nghe được bên trong truyền ra tiếng cười nói ríu rít, nhất là thanh âm dễ nghe của Phùng Lương đễ, âm lượng lại cao, Thường Hy không khỏi một hồi phiền lòng, thật là ghét nghe thấy thanh âm của Phùng Thư Nhã, muốn tránh đi lại sợ lúc Tiêu Vân Trác đi ra không thấy nàng liền tức giận. Đang lúc nàng do dự, xa xa liền nhìn thấy Triêu Hà cầm trong tay một hộp đựng thức ăn hình bát giác chạm khắc hoa văn nhỏ, không khỏi nở nụ cười, vẫy vẫy tay để cho nàng đi nhanh mấy bước.

Triêu Hà vội bước nhanh đi tới, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, có cái gì phân phó sao?”

Thường Hy cười cười: “Trong hộp này là canh lê?”

“Chính thế!” Triêu Hà cười nói.

Thường Hy gật đầu một cái nói: “Muội sau khi đem đồ vào thì đứng đây đợi, lòng ta có chút buồn bực, muốn quay về nằm một chút!”

Triêu Hà vừa nghe Thường Hy không thoải mái lập tức nói: “Ngu tỷ tỷ mau trở về đi, nơi này có muội là được rồi, có muốn hay không mời thái y đến xem một chút?”


Thường Hy nhẹ nhàng cười mà nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy trong người không được thoải mái lắm, nằm một lát là tốt. Muội đứng đây cẩn thận một chút, bớt nói làm nhiều là được rồi!”

Triêu Hà gật đầu một cái, nhìn thấy Thường Hy đi xa mới nhấc chân bước vào cửa.

“Nô tỳ tham kiến Thái tử gia, Lương đễ chủ tử, các vị tiểu chủ!” Triêu Hà thi lễ nói.

Tiêu Vân Trác thản nhiên nói: “Đứng lên đi, cầm cái gì vậy?”

“Đây là Ngu Thượng nghi phân phó nhà bếp làm canh lê cho Tống Nhụ tần. Quả lê rất tốt dùng để chữa ho khan, hầm xong nô tỳ đã đưa tới!” Triêu Hà cười, tiến lên một bước đem hộp đựng thức ăn đặt trên bàn, rốt cuộc vẫn là người hàng năm hầu hạ Tiêu Vân Trác, nói chuyện cũng không có chút co quắp, hành động hào phóng, lời nói cũng thoải mái hơn!

Tiêu Vân Trác không nghĩ tới Thường Hy có thể nghĩ đến những thứ này, gật đầu một cái. Triêu Hà hiểu ý tứ Tiêu Vân Trác, mở hộp đựng thức ăn, bưng ra một chén sứ Thanh Hoa, lại lấy ra chiếc thìa cùng màu vẽ hình hoa cúc đã sớm chuẩn bị, múc một chén nhỏ, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Thái tử gia có muốn hay không dùng một chút?”

Tiêu Vân Trác phất tai một cái, Triêu Hà vội mỉm cười, bưng chén canh trực tiếp đến bên giường Tống Nhụ tần, nói: “Nhụ tần chủ tử, nhân lúc còn nóng mau uống đi, để lạnh sẽ không tốt!”

Tống Nhụ tần thật ra đã sớm không còn khẩu vị, hôm nay mắc chút bệnh nhỏ đã khiến Thái tử gia đích thân tới, thể diện của nàng tăng lên, chỉ sợ về sau nàng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt mọi người rồi, nhất là vừa rồi nàng nhìn được trong mắt Phùng Lương đễ lóe lên vẻ thô bạo, điều này khiến cho tim nàng không khỏi run lên!


Nàng thật không muốn uống, nhưng là không dám phát cáu ngay trước mặt Thái tử gia, quả là khiến nàng lâm vào tình thế khó xử. Ánh mắt Triêu Hà chợt lóe, tựa hồ có chút minh bạch, cười nói: “Đây là Thái tử gia săn sóc Nhụ tần chủ tử, mình cũng không uống trước hết lại để cho chủ tử uống, chính là lo lắng cho bệnh tình của chủ tử. Chủ tử phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, đừng để uổng công Thái tử gia dụng tâm lương khổ!”

Khóe miệng Tiêu Vân Trác có chút co quắp, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Tống Nhụ tần nghe vậy lập tức cám ơn Tiêu Vân Trác, trước mặt mọi người đem chén canh lê kia uống sạch sẽ, trong lòng lại âm thầm phiền não, đây là muốn mạng của nàng a?

Tiêu Vân Trác nhìn một vòng không phát hiện Thường Hy, mắt chợt lóe, đang muốn nói lại nghe thấy thanh âm của Phùng Thư Nhã: “Ngu Thượng nghi thật đúng là người có lòng, ngay cả canh lê cũng đều nghĩ đến, thật là tỷ mỉ chu đáo. Thái tử gia chọn nàng hầu hạ bên người, thật là một chút cũng không sai!”

Ánh mắt Triêu Hà lóe một cái, Phùng Thư Nhã này lại muốn làm cái gì? Cũng không để nàng nói tiếp liền chen vào: “Ngu Thượng nghi nếu là nghe được Lương đễ chủ tử ở đây tán dương nàng, nàng nhất định sẽ rất vui mừng. Chẳng qua là Ngu tỷ tỷ hai ngày nay quá mức vất vả, thân mình không thoải mái, nghe nói Nhụ tần chủ tử bị bệnh, vừa tìm thái y, vừa phân phó nhà bếp hầm canh lê, còn tự mình vội vàng chạy tới phục vụ, một hồi bận rộn không tránh được ngực có chút khó chịu, mới vừa rồi khiến nô tỳ thay nàng ở đây hầu hạ, trở về nằm một chút. Lúc Ngu Thượng nghi đi, sắc mặt còn trắng bệch, bước chân cũng không vững vàng, nô tỳ thấy vậy cũng vô cùng lo lắng!”

Phùng Thư Nhã vốn là muốn mượn lý do trách cứ Thường Hy không đến phục vụ, không nghĩ tới Triêu Hà kia nhìn thấu ý định của nàng, lại còn đi trước một bước chặn miệng, hơn nữa lại đem Thường Hy nói nàng vất vả như thế nào, thật là nghiến răng muốn nát rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận