Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Trong lòng Thường Hy lộp bộp một tiếng, biết rõ Hoàng đế hiểu lầm, nhưng là giờ phút này nên nói gì để giải thích hiềm nghi cho hợp đây? Nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hoàng thượng có chỗ không biết, nô tỳ mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng là thời điểm từ nhỏ lớn lên cũng được ba ca ca yêu chiều, sủng nịnh, có cái gì ly kỳ, hấp dẫn cũng sẽ đem chia cho nô tỳ một phần, cũng đơn thuần chỉ là tình nghĩa huynh muội thôi. Lần này nô tỳ vào cung, một năm cũng không biết có được một hai lần gặp mặt hay không. Biết nô tỳ thích uống trà, ca ca mới ở cửa hoàng cung chờ suốt mấy ngày, ngăn cản nhiều vị công công muốn nhờ đưa vào cho nô tỳ, chỉ tiếc mọi người đều rất cẩn thận không có giúp huynh ấy, may mắn trùng hợp Thái tử gia đi qua liền gặp phải!”

Nói tới chỗ này, hốc mắt Thường Hy đau xót, cố nén lệ quang nói: “Ca ca nô tỳ là thực có lòng, một ngày chưa đưa được liền cứ như vậy không chịu bỏ đi, đứng đợi ở hoàng cung liền ba bốn ngày. Hôm đó đang cùng một tiểu thái giám nói chuyện, không cẩn thận đụng phải Thái tử gia, Thái tử gia lên tiếng hỏi ngọn ngành sau đó liền thuận tay đem về cho nô tỳ…”

Thanh âm Thường Hy càng ngày càng thấp, đã có chút làm cho người ta cảm thấy đáng thương. Minh tông nghe vậy, thần sắc trì hoãn, cười nói: “Ca ca ngươi rất yêu thương ngươi, chờ đợi ba bốn ngày chỉ vì một chuyện nhỏ, có thể thấy được tình thâm của huynh đệ tỷ muội nhà ngươi. Đều nói thương nhân trọng lợi khinh tình, hôm nay ngược lại làm trẫm được mở rộng tầm mắt rồi!”

Thường Hy nghe vậy lập tức quỳ xuống, khấu đầu nói: “Hoàng thượng ngàn vạn đừng nói vậy, ca ca nô tỳ nào đáng được tán dương như thế, cũng chỉ là một thương nhân vì lợi ích mà bôn ba suốt ngày thôi!”

Thường Hy không nâng cao thân phận nhà mình, Minh tông ngược lại lại cảm thấy nàng thật là một nữ tử biết giữ bổn phận, nếu đổi lại là người khác không biết đã uốn bao nhiêu tấc lưỡi mà ca ngợi rồi, trong lòng đối với Thường Hy có thêm ba phần thưởng thức.


Lệ Bình ở một bên cẩn thận quan sát thần sắc Minh tông, cười nói: “Phụ hoàng không biết đấy thôi, ba ca ca nhà Ngu Thượng nghi cũng nổi danh trong giới thương nhân là người lương thiện, tuy tuổi tác không nhiều nhưng danh tiếng lại vô cùng tốt!”

Ánh mắt Minh tông chợt lóe, nhìn Lệ Bình nói: “Cái này nha đầu nhà ngươi như thế nào lại biết? Ngay cả ca ca người ta lại cũng biết rõ ràng như vậy?”

Lời này cũng có chút ý tứ, Lệ Bình là một khuê nữ, làm sao có thể biết được người của Ngu gia như thế nào? Trừ phi Ngu Thường Hy là cố ý nói cho nàng, lại cố ý muốn… Ánh mắt Minh tông nhìn Thường Hy lại thêm vài tia hoài nghi, những năm này hắn không phải là không biết hậu cung nổi sóng ba đào, chẳng qua là có lúc hắn muốn quản nhưng lại phát hiện lực bất tòng tâm.

Hài tử lớn, mỗi người đều có mẫu tộc ủng hộ, nhà mẹ Thái tử mấy năm gần đây điêu linh rất nhiều, không phải hắn không chịu cất nhắc, chỉ là gia tộc nhà Thái tử không có nam đinh đồng lứa, chỉ để lại một nữ oa oa, hắn có tâm mà vô lực thôi!


Hắn là vua một nước, muốn cân bằng mọi thế lực, nhưng có một số việc đến Hoàng đế cũng có thời điểm không thể làm gì được.

Hắn một lòng muốn tìm một nhà vợ có thế lực cho Thái tử, nhưng chỉ sợ đuôi to khó vẫy, tương lai Thái tử đăng cơ lại bị thế lực đó uy hiếp, chuyện như vậy từ xưa đến nay xảy ra không ít, cho nên lần này trực tiếp hạ chỉ không sắc phong Thái tử phi, đây cũng là không có biện pháp.

Mọi người đoán không ra ý nghĩ của hắn, đối với Thái tử cố kỵ càng nhiều lại càng không dễ dàng hạ thủ. Chính là vì không đoán ra được tâm tư của hắn, không biết hắn đối với Thái tử thích hay không thích, vô hình chung cũng tạo nên được một màng chắn bảo vệ vô hình, mặc dù là yếu ớt nhưng đấy là tất cả những gì hắn có thể làm lúc này.

Vân Ca (khuê danh của cố Hoàng hậu), lúc đầu đáp ứng với nàng, ta nhất định sẽ làm được, nàng chỉ cần chờ ta trao giang sơn vững vàng này cho nhi tử, ta liền lập tức đi tìm nàng. Nàng từng nói sẽ đứng ở chân cầu Nại Hà chờ ta, ta không đến nàng sẽ không đi đầu thai, nếu nàng không tuân thủ lời hứa, lão tử liền đem địa phủ náo ngược tận lên trời!


Nghĩ tới đây, trên mặt Minh tông thoáng qua một nụ cười dịu dàng, ngay tiếp theo thần sắc nhìn hai người cũng ôn hòa hơn. Hắn không cho phép người khác tổn thương Vân Trác, đồng dạng cũng không cho phép Vân Trác đi giết hại huynh đệ của mình, hắn hy vọng tất cả đều có thể hòa thuận mà chung sống qua ngày.

Thái tử thuận lợi lên ngôi, chư vị Hoàng tử còn lại bình an sinh sống, mọi người hòa hòa khí khí chẳng phải là tốt hơn? Huynh đệ hòa thuận, thiên hạ thái bình, tứ hải quy phục, đây mới là chuyện tình mà hắn mong mỏi nhất!

Lệ Bình đương nhiên không biết được nói ra việc này Hoàng đế lại suy nghĩ sâu xa như vậy, nhếch miệng nói: “Con nào biết được, là nghe ca ca nói thôi! Phụ hoàng, ngài còn nhớ đại hạn hán vùng Sơn Đông năm đó không?”

Hoàng đế làm sao lại không nhớ, hơn một năm phương bắc chịu liên tiếp bốn trận hạn hán lớn, thiên tai nhân họa không ngừng để cho hắn chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủn mà gầy đi không ít, cuối cùng cũng bình an vượt qua. Thời điểm đi Đông Sơn hơn một năm hỗ trợ vận chuyển bạc đến vùng cứu trợ chính là ca ca của Lệ Bình – Vưu Mục Khê.

“Trẫm dĩ nhiên nhớ, đang yên lành nhắc tới chuyện này làm gì?”


Thường Hy nhìn Lệ Bình cũng có chút không hiểu, lời này tự hồ càng nói càng xa chủ đề, hơn nữa càng không hiểu được nàng làm sao biết đến ca ca của mình, nàng đều không nghe được Lệ Bình nhắc đến một câu trước đó, có chút hoài nghi nha!

Không để mọi người đợi lâu, Lệ Bình lập tức nghiêm túc nói: “Vốn con đã đáp ứng gia huynh không nhắc đến chuyện này trước mặt người khác, hôm nay nhất thời cao hứng đã nói lỡ khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là phải nói rõ ngọn nguồn rồi! Lại nói chuyện này con ngay cả Thường Hy cũng chưa có kể qua, thời điểm trước kia con là không biết huynh ấy là ca ca của nàng, sau khi biết lại vì con cùng huynh trưởng có cam kết, vì vậy cũng không có nói ra khỏi miệng, mong Thường Hy đứng trách ta mới đúng!”

Thường Hy càng không hiểu gì, ánh mắt nhìn Lệ Bình tràn đầy nghi vấn, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đến tột cùng là có chuyện gì? Ta không có nghe gia huynh nhắc qua là quen biết với người nhà của ngươi nha!”

Lệ Bình hít sâu một hơi, lúc này mới nói liền một mạch: “Đại hạn hán ở Đông Sơn xảy ra hơn một năm, chỉ có thể hận quan viên địa phương nói sai lệch, chiếm lấy ngân lượng Hoàng thượng phát chẩn cho người dân khiến cho không đủ bạc dùng. Thời điểm gia huynh biết được nhưng cũng không thể làm gì hơn, địa phương gặp tai họa trên cả nước đều rất nhiều, không thể dùng thêm bạc để cứu trợ tới đây, chỉ có thể tìm phú thương trong vùng, hy vọng bọn họ mở kho lương, thứ nhất giúp triều đình vượt qua khó khăn, thứ hai ra tay tương trợ cứu người tích đức. Ai biết được mỗi kẻ gian thương kia đều một mực không đồng ý, gia huynh tức giận đến nỗi vỗ ngực liên tục, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn, nếu trực tiếp chiếm lấy kho lúa của họ, gia huynh còn không có lá gan đối nghịch cùng quốc pháp…”

Đến đây, Lệ Bình cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại tiếp tục nói: “Sau đó, khi gia huynh tự mình đi thị sát nạn dân, thấy người chết đói đầy đất, tình cảnh vô cùng thê lương, thế nhưng không kìm lòng được mà bật khóc!” Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của Lệ Bình cực kỳ nhỏ, trên mặt hồng thấu một rặng, đây không phải là chuyện tình vẻ vang gì, không có bản lãnh đối kháng cùng thân hào phú nông, chỉ một người âm thầm khóc thút thít, còn gì là hành vi của nam tử hán, nói ra cũng có chút xấu hổ. Vì vậy Lệ Bình không chỉ thanh âm cực kỳ thấp mà ngay cả đầu cũng rủ thấp xuống, không biết Hoàng thượng có vì lý do này mà coi thường ca ca của nàng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận