Thường Hy nhìn ngọc bài Bàn Long trong tay, còn chưa có phản ứng kịp, không nghĩ tới Hoàng thượng lại giao ngọc bài cho nàng chính là vì để nàng ra vào cửa cung dễ dàng. Ý tứ là nàng có thể ra vào cung rồi hả? Đây không phải có chút ngoài ý muốn đi?
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, phát hiện thấy thần sắc hắn cũng không được tốt lắm. Nếu là người khác cầm được ngọc bài này trong tay ắt hẳn sẽ cao hứng muốn chết, nhưng là Thường Hy lại cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp, không khỏi mở miệng: “Thái tử gia… Chuyện này nghĩa là thế nào?”
Tiêu Vân Trác trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Nếu là Hoàng thượng ban thưởng thì phải giữ gìn cẩn thận, nó mất mạng của cô cũng mất. Ý tứ phụ hoàng rất đơn giản, để trù bị cho thất tịch yến cần rất nhiều thứ, cho cô ngọc bài là để cô dễ dàng xuất cung!”
Thường Hy vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cau mày nói: “Nhưng nếu quả thật muốn như vậy chỉ cần đưa giấy ghi những món đồ cần thiết, trong cung tự nhiên sẽ chuẩn bị thỏa đáng, ta một cô gái sao có thể xuất đầu lộ diện đi lấy những thứ này? Không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào nữa?”
Thanh âm Thường Hy có chút oán trách, đây không phải là muốn nàng lao lực sao?
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, nói: “Người trong cung mua đồ nhất định không hợp tâm ý của cô!”
“Có cái gì mà không hợp tâm ý? Chỉ cần đem đồ vật cụ thể nói rõ ràng, còn có thể sai sao?” Thường Hy cảm giác đầu óc mình hồ đồ rồi, cái lão Hoàng đế như thế nào cứ một lần lại một lần đánh đố nàng a? Chuyện lần trước nàng còn chưa có hoàn toàn hiểu, mặc dù có chút rõ ràng nhưng là vẫn còn một điểm nghi vấn, không nghĩ tới lại thêm chuyện này nữa, nàng thật là muốn nổ tung đầu rồi!
Tiêu Vân Trác tăng thêm giọng nói: “Trong cung mua không hợp tâm ý của cô, hiểu không?”
Thường Hy sửng sốt, khẽ nâng mắt nhìn khuôn mặt vô cùng trịnh trọng của Tiêu Vân Trác, trong lúc bất chợt có chút hiểu, nhưng là chính vì hiểu ngược lại càng lo lắng, cư nhiên thiếu lễ độ kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, khẩn trương hỏi: “Vậy… Kia Hoàng thượng đến tột cùng là có ý gì? Là muốn cất nhắc Ngu gia, hay… hay là muốn diệt Ngu gia?”
Tiêu Vân Trác hơi nhíu mày, dùng âm lượng thấp nhất nói: “Tâm tư phụ hoàng luôn luôn khó đoán, đi một bước tính một bước thôi. Chỉ cần cô chuẩn bị thất tịch yến thật tốt, phụ hoàng cũng không có cớ trách phạt cô!”
Những năm gần đây Tiêu Vân Trác cùng Hoàng thượng luôn làm cho người ta cảm thấy có khoảng cách, quan hệ của hai người càng ngày càng xa cách. Tiêu Vân Trác rất lâu đều không đoán được tâm tư của Hoàng thượng, cảm giác giống như một đầm nước sâu nhìn không thấy đáy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Vân Trác càng lớn thì tâm tư càng sâu. Hoàng thượng dù rất muốn nhìn thấu nhi tử của mình nhưng cũng không dễ dàng. Kể từ sau khi Hoàng hậu mất, Tiêu Vân Trác liền thay đổi, trở nên dị thường trầm mặc, thời điểm trước kia là một hài tử hay nói hay cười, vô cùng đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng sẽ để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dang hai cánh tay để cho hắn ôm. Nhưng là, hai người càng ngày càng cách xa.
Thường Hy cũng không có biện pháp khác, chỉ đành phải đi bước nào tính bước ấy, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, còn có cách gì nữa!” Tới chỗ này nàng thở dài nói: “Nếu có thể xuất cung chi bằng về nhà một chuyến, ta vừa đúng có chuyện muốn nhờ ca ca ta giúp một tay!”
Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, ngay sau đó nói: “Cô chừng nào thì về?”
Thường Hy nghĩ rồi nói ra: “Đêm thất tịch cũng sắp đến, không còn mấy ngày nữa. Muốn bài trí cảnh sắc Giang Nam cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Ta đi thương nghị cùng Tam hoàng tử phi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất cung, đoán chừng trước khi khóa cửa cung là có thể trở về!”
“Rất tốt, bản Thái tử vừa đúng lúc xuất cung liền mang theo cô đi!” Tiêu Vân Trác thần sắc không đổi nhìn Thường Hy nói, đem nàng dọa sợ, này hai cha con đều có bệnh thôi!