Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tiêu Vân Trác nghe thấy Thường Hy nói như vậy, ánh mắt khẽ lóe lên một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một đường vòng cung, con ngươi thâm thúy đang nhìn Thường Hy lại phát thâm sâu thêm mấy phần.

Hoàng quý phi nghe xong có chút sững sờ, hiển nhiên thái độ xử lý của Thường Hy đối với chuyện này làm người ta có chút không hiểu. Nếu là người khác gặp phải chuyện này đã sớm la hét ầm ĩ đòi tìm kiếm công đạo, đừng bảo là ở Vĩnh Hạng, chỉ sợ là ngay ở nơi này cũng sẽ không ngừng cãi cọ rách việc. Nhưng là Thường Hy lại không làm như vậy, ngược lại còn trình lên một mảnh gấm trắng, điều này làm người khác có chút không rõ.


Mị phi không chớp mắt nhìn Thường Hy, hàm răng cắn chặt. Bà ngược lại nhìn lầm, không nhận ra nha đầu này còn có can đảm được như vậy, lại dám ở trong cung điện vàng ngọc này, trước mặt vô số người nói ra thỉnh cầu, trong mềm có cứng, lại không mất đi thái độ nghi ngờ. Mình đúng là thực coi thường nàng ta, nghĩ tới đây lông mày không khỏi cau lại.

Tĩnh phi cùng Mẫn phi đều là lần đầu tiên nhìn thấy Thường Hy. Mặc dù thường ngày đều nghe được đây là một đại mỹ nhân, nhưng vạn vạn không nghĩ tới đây còn là một người cơ trí như vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng dẫn lên một tia cười nhạt rồi lại quay đầu đi hướng khác.

“Quý phi tỷ tỷ, người xem chuyện này… nghe có được không?” Mẫn phi cười một tiếng, trên mặt lại mang theo gió mát dịu dàng, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Muội xem đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, bức tranh thêu đang êm đẹp lại bị người ta phá hư, có thể thấy được người kia quả là đức hạnh bại hoại, đợi đến sau khi tuyển tú kết thúc phải điều tra lại thật tốt mới phải, tránh cho có kẻ tiểu nhân coi thường cung quy. Nếu như không tra xét cá nước rõ ràng khó tránh sẽ khiến lòng người không phục, có phải hay không quý phi tỷ tỷ?”

Hoàng quý phi nghe vậy, trong lòng hơi cáu Mẫn phi nhiều chuyện, nhưng là lại ngại trước mặt nhiều người nên cũng chỉ có thể cười nói: “Lời của Mẫn phi không sai, mặc dù muốn tra xét cũng phải chờ cho xong đợt tuyển chọn đã!”


Mắt Mẫn phi chợt lóe, ý tứ của Hoàng quý phi rất rõ ràng rồi, nếu Ngu Thường Hy có thể may mắn được chọn trúng, chuyện này tự nhiên phải điều tra, nếu không thì ai còn muốn vì một tú nữ lạc tuyển mà phí tâm phí sức. Mẫn phi chẳng qua là cũng muốn nói ý như vậy, nàng thấy Ngu Thường Hy này cho mình một cảm giác rất kỳ quái, cho nên cũng không keo kiệt giúp đỡ nàng một chút. Nghe xong lời của Hoàng quý phi, Mẫn phi cũng chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Vẫn là quý phi tỷ tỷ suy nghĩ chu đáo!”

“Ngu Thường Hy, ngươi có thỉnh cầu gì?” Sắc mặt Hoàng quý phi nghiêm nghị, trong ánh mắt nhìn mọi người có thêm mấy phần ngưng trọng cùng uy nghiêm, làm người ta không rét mà run.


Chúng các tú nữ cũng không dám thở mạnh, run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, trong lòng lại nghĩ đến tột cùng là người nào làm ra chuyện này? Lệ Bình đứng ở hàng sau, không thấy được thân ảnh của Thường Hy, trong lòng âm thầm vì nàng mà trở nên gấp gáp, nha đầu này không cần phải tự rước thêm họa mới phải! Nhưng ngay cả khi trong lòng lo lắng như vậy cũng tuyệt nhiên không dám đứng lên vì Thường Hy nói mấy câu. Thứ nhất, Thường Hy không nhắc tới nàng; thứ hai, nàng không biết Thường Hy muốn làm gì, sợ mình làm ngược trở lại, nghĩ tới đây càng phát sốt ruột.

“Bẩm Hoàng quý phi, mục đích của người phá hủy bức tranh thêu của dân nữ không nói ai cũng biết, là hy vọng muốn dân nữ bị lạc tuyển (trượt). Nói không hay một chút thì không dâng tranh thêu lên chính là phạm vào tội lớn, theo luật thì phải xử tử. Dụng tâm của người này không thể nói là không độc. May mắn chư vị nương nương nhìn rõ mọi việc, cho dân nữ một cơ hội giải thích, dân nữ vô cùng cảm kích. Cho nên dân nữ muốn tại đây thêu một bức chân dung quý phi nương nương, thứ nhất chứng thực được tài nghệ của dân nữ, thứ hai cũng là để dân nữ bày tỏ niềm cảm kích đến quý phi nương nương đã ban cho dân nữ ân điển này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận