Trở lại Vĩnh Hạng cung, Thường Hy nằm trên giường của mình, cảm thấy toàn thân bủn rủn, Lệ Bình bên kia cũng là im lặng, qua thật lâ mới lên tiếng: “Thường Hy, ngươi nói lần này người nào sẽ trúng tuyển đây? Bốn Hoàng tử phi, 50 người chỉ có được bốn danh vị, ai… Chỉ sợ là ta không có hy vọng!”
Thường Hy mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe được lời Lệ Bình, chậm rãi nói: “Ta không biết có hy vọng được lựa chọn không, nhưng bảo vệ được tính mạng là quan trọng rồi!”
“Làm sao lại như vậy? Ta thấy dường như Hoàng quý phi thực thích tranh thêu của ngươi, nói không chừng sẽ thật coi trọng ngươi đó!” Lệ Bình cười nói, lời này hết sức chân thành, không có một tia giả dối.
“Hừ, mới sẽ không!” Thường Hy bất đắc dĩ thở dài, một lát sau lại nói: “Hoàng quý phi bây giờ là phi tử phẩm cấp cao nhất trong hậu cung rồi, nếu muốn chọn lựa Hoàng tử phi cho Tam hoàng tử cũng phải chọn đến thế gia thương đối mạnh, tương lai có thể làm cánh tay đắc lực cho Tam hoàng tử. Trong mấy người chúng ta, trừ La Thúy Yên ra thì nhà ngươi có cấp bậc cao nhất, ta đoán không phải ngươi thì chính là nàng!”
Lệ Bình im lặng, giống như không thể tin được, đang muốn nói chuyện lại nghe Thường Hy nói tiếp: “Vốn là ta không dám nói như vậy, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Hoàng quý phi mới dám khẳng định. Ngươi xem bà ấy nói chuyện hay làm việc đều kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt, sẵn có uy nghiêm lại có thể hòa ái. Ở vị trí cao nhất hậu cung, nữ nhân ấy tuyệt không đơn giản, bà ta như thế nào chỉ vì yêu thích một bức tranh thêu mà đem ta gả cho Tam hoàng tử? Nếu có khả năng thì cũng chỉ có thể là một Bảo Lâm nho nhỏ thôi!”
“Ngươi cũng đừng nói như vậy, hôm nay ngươi đứng ở nơi đó, sáng rỡ chói mắt không ai có thể che đậy được. Hơn nữa trong lúc ấy sau bình phong còn có mấy vị Hoàng tử, ta nghĩ trong bọn họ nhất định sẽ có người thích ngươi. Cô gái xinh đẹp như vậy làm sao lại không có người yêu thích đây?”
Thường Hy lắc đầu cười, nhưng không có phản bác, chẳng qua là trong lòng âm thầm thở dài nói: nếu như Hoàng hậu nương nương còn sống, không chừng mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng hôm nay Hoàng hậu đã mất nhiều năm vậy, vị trí thái tử không phải rất ổn định, mặc cho là ai cũng muốn cố gắng tranh giành. Giống như chính nàng đây, biết rõ con đường vào hoàng cung trải đầy gai nhọn, nhưng vì gia tộc cũng phải cố sức vượt chông gai mà sải bước tiếp tục đi tới. Vậy thì những Hoàng tử kia, đối mặt với ngôi cửu ngũ chí tôn lẽ nào lại không động lòng?
Thế nhưng lời này Thường Hy cũng không dám nói ra khỏi miệng, dù cho quan hệ của nàng cùng Lệ Bình có tốt hơn nữa cũng không thể nói, kia sẽ thật hại người.
“Thích một nữ nhân xinh đẹp là một chuyện, cưới một nữ nhân có gia thế mạnh lại là chuyện khác. Thê tử chỉ có một, nhưng tần thiếp xinh đẹp lại có thể có rất nhiều, ngươi nói bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?” Thường Hy đúng là là có ý muốn khiến mình tách ra khỏi đám đông, là nữ tử xinh đẹp nhất, vì mình giành lợi ích lớn nhất, mặc dù vạn phần mệt mỏi nhưng nàng lại không thể vứt bỏ, cũng không quên mục đích tiến cung.
Lệ Bình nhìn chằm chằm nàng mà ngẩn người, nghe lời nói của Thường Hy cũng không có quá nhiều tán đồng, nghĩ rồi nói ra: “Cũng không nhất định là cái dạng kia. Nói không chừng chúng ta thật có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình đấy. Ta không cầu đại phú đại quý, chỉ hy vọng mình gả cho người có thể đối đãi với ta tốt cả đời là được!”
Thường Hy cũng không có lên tiếng phản bác lại. Nàng nhắm mắt im lặng ngồi nghe tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua nhành hoa ngoài cửa sổ, trực giác về con đường phía trước như có như không, đến thật là làm cho lòng người cảm thấy có chút tiêu điều. Cũng không muốn nằm thêm nữa, ngồi dậy phủ áo khoác nói: “Ta đi ra ngoài một chút, cho đỡ buồn bực!”