Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Thường Hy cả kinh, sợ hãi trong lòng còn chưa kịp thành hình đã bật người rời giường, trang điểm ăn mặc. Này mấy ngày ngắn ngủn liền gầy đi nhiều quá, y phục mặc lên người lại rộng ra không ít. Thường Hy thần sắc buồn bã, bất kể có chuyện gì đành đi một bước tính một bước thôi. Nàng là nữ nhân vô cùng yêu mạng, nàng cũng không phải muốn mình bị như thế, chuyện đó chẳng qua là ngoài ý muốn… Chỉ cần tiểu thái giám kia không nói, lúc ấy chung quanh cũng không có ai khác, sẽ không có chuyện gì. Thường Hy yên lặng an ủi mình, trừ việc đó ra nàng cũng không biết phải làm gì hơn nữa, chỉ có thể cố gắng bước tiếp thôi.

Năm mươi tú nữ thật chỉnh tề quỳ xuống, thái giám tuyên chỉ lướt nhìn mọi người, lúc này mới mở thánh chỉ, cất giọng the thé đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nữ nhi của Thái phó tự thiểu khanh Đỗ Trạch – Đỗ Đình Phương gả cho Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật, nữ nhi của Viện trưởng Hàn lâm viện Thẩm Từ – Thẩm Phi Hà gả cho Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt, nữ nhi của Thái phó tự khanh Vưu Sâm – Vưu Lệ Bình gả cho Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh, nữ nhi của Thống lĩnh ngũ doanh tuần bộ Vân Đô La Cương – La Thúy Yên gả cho Ngũ hoàng tử Tiêu Vân Bác…”

Thường Hy nghe thấy trong danh sách không có tên mình không khỏi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cứ như vậy được xuất cung cũng tốt, ít nhất còn giữ được mạng. Những tú nữ còn lại đều được lọc ra làm tần thiếp cho các Hoàng tử, mỗi Hoàng tử được bốn Bảo lâm, hai Nhụ tần, một Lương đễ, từ đầu đến cuối đều không có tên của Thường Hy, nàng nghe vừa cảm thấy vừa may mắn lại vừa mất mát. Không biết nàng sẽ được phân đến đâu làm cung nữ, chỉ cần chịu đựng qua năm năm là sẽ được xuất cung.

“… Ngu Thường Hy đến Doanh Nguyệt điện làm cung nữ!”


Thường Hy sửng sốt, Doanh Nguyệt điện? Doanh Nguyệt điện! Vậy… Đây chính là nơi ở của Thái tử, nàng cư nhiên được phân đến Đông Cung làm cung nữ. Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa có hoàn hồn, ngơ ngác đứng ngẩn người tại chỗ .

Cả người Thường Hy cứng ngắc, cùng với mọi người tạ ơn lĩnh chỉ. Lệ Bình lôi kéo tay Thường Hy, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì. Nàng cư nhiên bay lên đầu cành làm phượng hoàng, một bước trở thành Tam hoàng tử phi, đây chính là con trai của Hoàng quý phi nha!… Nàng đánh chết cũng không có nghĩ tới, chẳng qua là Thường Hy… Thật đáng tiếc, lại không có được gì, chỉ là một cung nữ bình thường. Lệ Bình nhìn Thường Hy mà chẳng biết an ủi ra sao!

“Thường Hy…” Lệ Bình nhẹ giọng kêu.


Thường Hy hồi phục tinh thần, lại thấy vẻ mặt Lệ Bình lo lắng, cố nặn ra vẻ tươi cười nói: “Chúc mừng ngươi a, hôm nay ngươi đã là Tam hoàng tử phi rồi, đây chính là chuyện vui nhất nha!”

“Nhưng là ngươi…” Lệ Bình vừa hé miệng nhưng cũng không nói nổi nữa.

“Ta không sao a, rất tốt a, ngươi không phải lo lắng cho ta. Ta đã sớm nói với ngươi, ta có thể lưu lại làm cung nữ là đã phải vụng trộm che miệng cười rồi, đây chính là chuyện tình trong dự liệu, ngươi nhăn nhó cái gì a? Ngày đại hỷ không cho cau mày!” Thường Hy lôi kéo tay lệ Bình, thật lòng vì nàng mà cao hứng. Gia thế lệ Bình không kém, có thể lên được Hoàng tử phi cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua là Thường Hy không ngờ tới Hoàng quý phi cư nhiên coi trọng Lệ Bình, cầm tay nàng lại nói: “Chúng ta trở về phòng rồi nói tiếp!”

Lệ Bình gật đầu một cái, cùng Thường Hy đi trở về, lại không nghĩ tới giữa đường có người ngăn chặn. Thường Hy ngẩng đầu nhìn Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhanh như vậy đã không nhịn được mà bày ra uy phong rồi! Thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận