Đèn từ từ tắt ngấm, cả Đông cung tĩnh lặng không tiếng động. Thường Hy hoàn toàn tuyệt vọng, người này rõ ràng là muốn quan báo tư thù (lấy việc công trả thù riêng), chỉ sợ nàng sẽ phải quỳ ở đây cả đêm. Đưa tay vuốt vuốt hai chân đã không còn cảm giác, cảm nhận được cái bụng đang hát “không thành kế”, sắc mặt càng phát khó coi. Một ngày nào đó khi qua được nghiệp chướng này, chỉ cần còn sống nàng tất sẽ đòi lại, Tiêu Vân Trác ngươi nhớ đấy cho ta!
Tẩm điện của Tiêu Vân Trác, một điểm ánh sáng cuối cùng cũng từ từ dập tắt, Thường Hy vẫn như cũ quỳ gối ở hành lang. Mặc dù trời đã bắt đầu vào hạ nhưng ban đêm, sàn nhà vẫn cứ lạnh như băng. Đầu gối cùng với hai chân của nàng hoàn toàn không có cảm giác rồi. Nàng một miếng cũng chưa ăn, lại còn bị phạt quỳ, thật sự là muốn chết a!
Thường Hy là được nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, đâu chịu được khổ như vậy, tại Vĩnh Hạng cũng chưa từng quỳ như thế này, thật muốn không chịu nổi!
Thời điểm Thường Hy đang xiêu xiêu vẹo vẹo, ọp ẹp chỉ chực đổ, chợt nghe được tiếng bước chân rất nhỏ truyền lại, không khỏi quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mượn ánh trăng mờ nhạt, chờ thân ảnh kia ngày càng tới gần, Thường Hy lúc này mới thấy rõ đó chính là Triêu Hà.
Nhìn Triêu Hà đứng trước mặt nàng, mở ra hộp thức ăn trong tay, từ bên trong bưng ra một chén cháo nhét vào trong tay Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, ăn nhanh đi, nhất định đói lắm rồi!”
“Ngươi vì sao lại đối đãi tốt với ta như vậy? Trộm đưa cơm cho ta, nếu là bị Thái tử gia biết được nhất định sẽ trị tội!” Thường Hy không hiểu hỏi, ánh mắt nhìn Triêu Hà có vài phần cảm kích.
“Thái tử gia cũng không phải là người không nói đạo lý, hơn nữa muội thừa dịp không có người mới đưa cơm cho tỷ, nào có ai biết! Tỷ không nói, muội không nói, mọi chuyện đều ổn cả! Chớ nói chuyện, ăn nhanh đi!” Triêu Hà liếc mắt nhìn xung quanh, thanh âm ép tới cực thấp, trên mặt cũng là có vài tia kinh hoảng. Mặc dù nói là không sợ hãi nhưng trong lòng đúng là có vài phần lo lắng.
Thường Hy thật đúng là đang chết đói, ngửi thấy mùi vị thức ăn thế nào còn chịu được, hai ba miếng liền uống cạn sạch chén cháo, lại đem bánh ngọt trong hộp ăn sạch trơn, lúc này mới nhìn Triêu Hà nói: “Đại ân này không lời nào nói hết được, ngày khác nếu có thể giữ được tính mạng, nhất định dũng tuyền tương báo!”
Triêu Hà khẽ mỉm cười, nhìn Thường Hy nói: “Quen biết chính là có duyên, tỷ đừng nói như vậy, nhất định sẽ không có việc gì!” Vừa nói vừa lặng lẽ thu dọn hộp thức ăn, nói tiếp: “Thái tử gia là người rất tốt, tỷ hẳn là làm cho hắn tức giận đến cực điểm, nếu không Thái tử cũng sẽ không phạt tỷ quỳ ở nơi này!”
Thường Hy sửng sốt chu mỏ nói: “Muội tựa hồ quên mất hôm nay ta mới vào Đông cung, vừa rồi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử gia, nào có cơ hội đắc tội hắn!”
Triêu Hà cười nhẹ, nhìn Thường Hy nói: “Tự giải quyết cho tốt, muội đi về trước đây. Chúng ta làm nô tỳ, thời điểm nên cúi đầu thì phải cúi đầu, ai kêu chúng là thân phận này đâu! Ngu tỷ tỷ, trông tỷ thông minh mẫn tuệ, nhất định sẽ biết cách giải quyết thôi!”
Thường Hy nhìn thân ảnh Triêu Hà dần dần biến mất, nghĩ lại lời nàng nói… Khóe miệng hé ra một cái tươi cười chua xót, chuyện này chỉ sợ là không có dễ giải quyết như vậy. Nàng cùng Tiêu Vân Trác là không giải được nút chết này a!