Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Thường Hy có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tiêu Vân Trác đang không ngừng đảo trên người nàng. Nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, Thường Hy chợt nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân Trác, chẳng lẽ hắn cũng không muốn mạng của nàng mà chỉ muốn nàng cúi đầu? Càng nghĩ Thường Hy càng thấy chuyện này quả thật chính là như vậy. Nhưng nếu thật sự là như vậy, Thường Hy cũng không hiểu được suy nghĩ của Tiêu Vân Trác rồi, hắn không muốn giết nàng mà chỉ muốn nàng nhận lỗi, đây là có ý gì?

Thường Hy cảm giác nàng càng lúc càng không hiểu được tâm tư của Tiêu Vân Trác, hắn là Thái tử Đông cung cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một cung nữ ti tiện, giữa bọn họ có khoảng cách quá lớn. Lịch sử cũng từng xuất hiện những hồng nhan xuất thân thấp kém nhưng lại được lên hậu vị. Chỉ là… Hán Vũ Đế chịu phong Vệ Tử Phu làm Hoàng hậu chưa chắc là bởi vì thích nàng, nhưng hắn làm ra chuyện này lại khiến thần dân nghĩ rằng hắn không hề quan tâm đến thân phận, địa vị, cho nên mới có nhiều tài tử hàn môn liều mạng vì hắn mà cống hiến tâm sức. Triệu Phi Yến có thể được phong hậu là vì nàng gặp được một Hoàng đế đang trong lúc thất bại, buồn bực, lại không phân biệt được thị phi, cuối cùng cũng phải chết trên bụng Triệu Hợp Đức.

Nhưng là, Thường Hy có thể tự xác định, vị Đông cung trước mặt này không phải là dạng người ngu ngốc, chính vì vậy mà Thường Hy mới không hiểu rõ được Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời mà tỏ ra chần chừ.

“Cô còn rất quật cường? Không chịu nhận sai?”


Thường Hy nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác, trong lòng căng thẳng. nếu hắn không có ý định lấy mạng nàng, vậy nàng cần gì phải đùa giỡn tâm cơ, về phần tâm tư của hắn… Về sau tìm hiểu cũng không muộn! Nghĩ tới đây Thường Hy lập tức nói: “Nô tỳ biết sai rồi!”

Tiêu Vân Trác nghe vậy khẽ cười một tiếng, đưa ngón trỏ nâng lấy cằm Thường Hy, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn vào chỗ sâu nhất trong ánh mắt nàng còn đang chứa đựng sự chần chừ: “Tâm phục khẩu phục?”

Thường Hy thật sự là muốn cắn răng rồi, cơ hồ là từ trong kẽ răng mới nghiến ra được một câu: “Nô tỳ tâm phục khẩu phục!” Ngươi so với ta có quyền thế, có địa vị, ta còn có thể làm sao? Đây không phải là hỏi nhảm sao?


Ánh mắt Tiêu Vân Trác lóe lóe, đứng dậy nói: “Bản thái tử đói bụng, tới đây hầu hạ bản thái tử dùng bữa!”

Thường Hy vi lăng, nhìn thân ảnh Tiêu Vân Trác đi ra ngoài chỉ đành phải nghiến răng đứng dậy đuổi theo, chỗ đầu gối vẫn như cũ đau đớn khó nhịn, nhưng là nàng không thể vì chút đau đớn này mà chọc giận vị Đông cung sáng nắng chiều mưa kia. Trừ khi đi đến đường cùng, nếu không Thường Hy cũng không buông tha ý chí sinh tồn, chỉ người còn sống mới có hy vọng, không phải sao?

Toàn bộ thức ăn được hâm nóng lại, lại một lần nữa bưng lên bàn. Thường Hy ở một bên cẩn thận hầu hạ, rót rượu, chia thức ăn, nếm canh… Rất khó có được lúc Tiêu Vân Trác không khi dễ Thường Hy, dùng sau bữa lại tiến vào thư phòng, Thường Hy lại vội vàng đi theo mài mực xếp giấy, tận đến giờ Tuất hai khắc. Bữa tối chưa có ăn, Thường Hy sớm đói đến mức bung dán vào lưng rồi, nhưng là vẫn như cũ không nói câu nào, cúi đầu làm chuyện nên làm.

Rốt cuộc chờ được vị Thái tử gia này nói: “Cô đi xuống đi!”

Thường Hy lúc này mới vội tạ ơn, khom người lui ra ngoài, ra khỏi Triêu Huy điện mới thở ra một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi muốn chết. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Triêu Hà đang nhìn về phía nàng cười, Thường Hy không khỏi lập tức cảm thấy ấm áp: “Triêu Hà, sao muội lại ở chỗ này? Buổi tối trực đêm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận