Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Trịnh Thuận vội vàng nói: “Phải không a, Thái tử gia sao có thể không có người phục vụ, Đại tổng quản đi trước đi, ta ở đây coi chừng!”

Ngũ Hải cười ha ha, đưa tay nhéo lỗ tai Trịnh Thuận nói: “Con khỉ nhà ngươi, đừng cho ta không biết ngươi có chủ ý gì, muốn đi nghe lén? Ngươi đừng có nằm mơ, không muốn mạng nhỏ rồi hả?”

Trịnh Thuận thấy Ngũ Hải nói toạc ra thế, cười hắc hắc nói: “Nô tài đây không phải là tò mò một chút sao? Tổng quản cũng biết đấy, Thái tử gia đối với Ngu thượng nghi kia tựa hồ có chút không giống với những người khác. Mỗi lần Ngu thượng nghi cùng Thái tử gia nói chuyện đều làm cho người ta cảm thấy… cảm thấy… Ai nha, nói không ra, dù sao thì ta cuối cùng cảm thấy Thái tử gia cao cao tại thượng của chúng ta kia dường như không có cách nào trị được Ngu Thượng nghi. Ta vừa mới thấy Ngu Thượng nghi cắn răng đi vào, ta liền tò mò…”


“Tò mò cái gì? Đây là cái có thể tò mò sao? Thật là ngại sống lâu hả? Đi thôi, đi bồi ta uống trà!” Ngũ Hải giống như có điểm tức giận nói, thực ra thì hắn cũng có điểm tò mò a, khụ khụ… Nếu không phải Trịnh Thuận đang ở chỗ này, sợ mất hình tượng, lúc không có người hắn cũng muốn đi nghe lén, lần trước nghe lén vẫn còn làm cho hắn hết sức bàng hoàng nha!

***

Thường Hy tức giận đằng đằng bước vào thư phòng, liếc mắt thấy Tiêu Vân Trác đang tự nhiên tự tại đọc sách, nghiến răng ken két, dùng sức nhìn chằm chằm hắn.

Tiêu Vân Trác cũng không thèm nhìn đến Thường Hy, cúi đầu nghiêm túc đọc sách, tùy ý đảo vài trang giấy trong tay, một chút nhàn nhã cùng thích ý, quả thật cùng Thường Hy gấp gáp nóng nảy là cách nhau một trời một vực.

Thường Hy không nói lời nào, Tiêu Vân Trác cũng không để ý đến nàng, tùy ý nàng hung hăng nhìn chằm chằm, hai con mắt như phóng hỏa. Rốt cuộc Thường Hy chịu thua, trừng mắt nhìn người cũng là một việc khổ cực, thời gian càng dài tròng mắt cũng muốn rớt ra.


“Chuyện này ngươi có biết hay không?” Thường Hy giơ thánh chỉ trong tay lên nói, giọng nói không tốt chút nào, dù sao cũng không ai hiểu rõ nàng hơn Tiêu Vân Trác rồi, ở trước mặt hắn không cần phải diễn trò. Trước mắt hắn cũng không dám đem nàng đánh chết, Hoàng thượng vừa mới phong nàng làm Thượng nghi Đông cung, Tiêu Vân Trác muốn động cũng phải suy tư một chút. Dĩ nhiên, hắn vẫn không nhúc nhích thì tức là trực tiếp ngầm cho phép bản tính này của nàng. Nếu là ngầm cho phép ư, nàng cũng không cần phải khổ cực che giấu, dù sao nếu diễn trò trước mặt hắn, cười cũng đã bị hắn cười nhạo rồi.

Tiêu Vân Trác giương mi lên, lạnh lùng nói: “Lớn mật, cô cứ như vậy nói chuyện cùng bản Thái tử sao? Mới vừa rồi trên thánh chỉ còn tán dương cô lời nói thỏa đáng, nếu là bị phụ hoàng thấy được cái đức hạnh này, không biết lão nhân gia ông ta sẽ nghĩ sao?”

Thường Hy cũng biết không thể cùng người này nói chuyện thật tốt, nếu không cẩn thận là có thể tùy tùy tiện tiện bị hắn làm cho lạc đề. Nàng thanh cổ họng một cái, dùng lời lẽ nghiêm chỉnh nói: “Ít giả bộ ngớ ngẩn đi, ta như thế nào ngươi còn chưa rõ ràng sao? Thay vì giả bộ đại gia khuê tú cho ngươi cười nhạo không bằng để ta trực tiếp đi tìm chết tốt lắm!”


Tiêu Vân Trác nghe vậy liền ngẩng đầu lên, sâu trong ánh mắt có một tia dịu dàng không dễ gì phát giác được, nhưng là giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Chuyện này ta không biết!”

Tiêu Vân Trác dùng chữ “ta”, không giống với trước kia lúc nào cũng một dạng “bản Thái tử”, chỉ tiếc lúc này Thường Hy đang tức giận nào còn tâm trí để ý mấy cái này, trực tiếp bỏ qua.

Thường Hy ngược lại là không nghĩ Tiêu Vân Trác sẽ làm chuyện nhàm chán đi lừa gạt nàng, cau mày nói: “Ngươi nói lão nhân gia kia tại sao lại tạo ra một chức Thượng nghi Đông cung này giao cho ta? Đây cũng quá không phù hợp quy củ, ngài ấy rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhằm vào ngươi hay chính là nhằm vào ta đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận