Ôn Thư lấy ra vài cuốn tạp chí khác và bắt đầu tìm kiếm những câu chuyện về máu đen.
Không đến nữa ngày,cô ấy đã tìm thấy một câu chuyện về Hoàng Bán Tiên.
Vào một buổi sáng, Hoàng Bán Tiên đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông to khỏe đứng ngoài cửa, thương tích đầy mình,, tay xách một túi đồ.
Nhìn thấy Hoàng Bán Tiên mở cửa, người đàn ông to lớn liền dập đầu và quỳ xuống trước cửa, lấy túi hành lí của mình đưa cho Hoàng Bán Tiên.
Hoàng Bán Tiên có chút sửng sốt,ngay sau đó liền mở túi ra, trong đó có một đống tiền giấy và quần áo giấy.
Hoàng Bán Tiên lấy làm lạ, chỉ thấy người đàn ông to lớn khó khăn lấy một thỏi bạc từ trong túi áo, đưa cho Hoàng Bán Tiên nói là thỏi bạc của ông ấy, và nhờ ông ta giữ giúp túi đồ.
Năm ngày sau sẽ có người đến lấy.
Nếu người đó tỏ ra hung dữ thì hãy đốt luôn túi đồ đó,nếu người đó hào hoa phong nhã thì hãy đưa túi đồ cho hắn.
Cuối cùng, vị đại gia này nói tính mạng của 18 người trong gia đình đều nằm trong cái túi này, Hoàng Bán Tiên phải giữ gìn thật tốt.
Nói xong người kia thất tha thất thểu rời đi.
Hoàng Bán Tiên nhận lấy túi đồ,cẩn thận nghiên cứu nửa ngày, phát hiện tiền giấy và quần áo bằng giấy trong đó không khác gì đồ bình thường.
Trong đầu ông ấy nảy sinh nghi ngờ,tại sao người đàn ông kia lại có thể trả giá đắt như vậy chỉ để ông ta giữ túi đồ này?
Tới ngày thứ năm, Hoàng Bán Tiên không ra khỏi nhà nửa bước, chỉ chờ những người đến lấy túi đồ này.
Giữa trưa, quả nhiên có tiếng gõ cửa.
Hoàng Bán Tiên bình tĩnh ngồi trên tế đàn, chỉ nghe tiếng gõ cửa lúc đầu rất chậm và nhẹ nhàng, gõ theo nhịp, sau đó từ từ gõ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, lúc sau thì có vẻ còn lấy chân đạp mạnh vào cửa.
Nghe thấy tiếng đạp cửa càng lúc càng mạnh, Hoàng Bán Tiên lấy một chậu lửa để trên sàn nhà,quẳng túi đồ vào đốt.Từ trong nhà,một làn khói xanh nhẹ nhàng bay ra, tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng thở dài của một người đàn ông, cuối cùng không còn âm thanh nào nữa,không gian chìm vào im lặng.
Một lúc sau, mặt trời lặn, bầu trời bắt đầu tối dần.
Hoàng Bán Tiên cho rằng người ngoài cửa đã đi nên đứng dậy mở cửa.
Đúng là bên ngoài không có ai.
Nhưng khi ông ấy chuẩn bị quay vào nhà,lại phát hiện nhiều vết loang lỗ dính trên cửa.
Dùng đèn lồng soi kỹ,có vẻ là vết máu, nhưng bởi vì ánh sáng quá yếu nên không nhìn rõ.
Vào sáng sớm hôm sau,ngay khi vừa thức dậy,Hoàng Bán Tiên liền mở cửa kiểm tra thử xem.
Quả nhiên trên cửa in rõ nhiều dấu vết đấm vào cửa, giống như đang chảy máu.
Tuy nhiên, dấu vết để lại chỉ toàn một màu đen, nhưng rõ ràng là có mùi máu.
Hoàng Bán Tiên ghi nhớ kỹ chuyện này trong lòng.
Một hôm, khi đến nói chuyện phiếm cùng nhà sư, ông ấy đã kể cho nhà sư nghe chuyện kỳ
lạ này.
Nghe xong, nhà sư lấy ra hai tấm phù chú và bảo ông ta tẩm máu rồi dán lá bùa thứ nhất lên cánh cửa dinh máu.
Nếu người đó muốn trả thù thì sẽ bị tổn hao nguyên khí khi chạm vào cánh cửa.
Hòang Bán Tiên trở về nhà, làm theo sự chỉ dẫn của nhà sư, ông ta lấy một con dao găm bằng đồng cứa ngón tay của mình, nặn cho máu chảy ra thấm ướt hết lá bùa, rồi dán lá bùa máu lên cửa.
Đêm đó liền có người đến đập cửa.
Lần này hoàn toàn khác với lần trước, ngay từ đầu đã mang đến khí thế như vũ bão,đập ầm ầm như hổ báo trường mẫu giáo.
Cánh cửa rung chuyển dữ dội, như thể nó sắp bị đẩy ngã xuống, mỗi cú đấm đều kèm theo một tiếng gầm rất lớn.
Hoàng Bán Tiên lấy ra con dao găm đồng và cầm chặt nó trong tay, đứng vững bên cạnh tế đàn.
Ông ta rút ra từ trong túi lá bùa thứ hai nhà sư đã cho, cứa ngón tay và nhỏ máu, đặt vào giữa tế đàn rồi châm lửa đốt.
Một làn khói xanh nhẹ nhàng bay ra, tiếng rung cửa bắt đầu chậm lại, tiếng đập cửa nhỏ dần, một lúc sau, bên ngoài căn nhà không còn động tĩnh gì nữa….