Leo Cao


Hôm đó, thời tiết ở Bắc Kinh rất đẹp, trời xanh, mây trắng, nắng vàng rực rỡ. Giản Nhu lên mạng xem tin tức giải trí của ngày hôm nay, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề nổi bật: “Thái tử của công ty truyền thông Thế kỷ rơi vào lưới tình, ngôi sao nữ danh lợi vẹn cả đôi đường - Có hình ảnh tức là sự thật.”
Giản Nhu mở ra xem, bên trong là loạt ảnh chụp từ mấy hôm trước. Ở tấm thứ nhất, cô và Nhạc Khải Phi ngồi đối diện nhau. Anh ta giơ tay trái về phía cô, còn cô đang đeo đồng hồ cho anh ta. Chiếc đồng hồ này là cô mua tặng đối phương. Tay phải Nhạc Khải Phi nắm lấy tay cô. Cô không né tránh, ngẩng đầu mỉm cười với anh ta. Nhạc Khải Phi cười rất tươi, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy cô.
Trong tấm ảnh thứ hai, Giản Nhu chạm ly với Nhạc Khải Phi. Hai người nhìn nhau, ánh mắt thâm tình. Ở tấm ảnh thứ ba, Nhạc Khải Phi dường như đang kể chuyện cười thú vị, cô ôm miệng, cười đến chảy nước mắt…
Có thể thấy những tấm ảnh này do nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp chụp. Trong nhà hàng đồ Tây lung linh, ống kính đã thu lại toàn bộ cảnh cô và Nhạc Khải Phi cười nói vui vẻ với hình ảnh sắc nét, lung linh.
Xem xong, Giản Nhu không có tâm trạng đọc lời bình kèm theo, liền tắt trang web. Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chăm chú quan sát bên dưới. Quả nhiên người mà cô muốn gặp nhất xuất hiện vào lúc mười hai giờ. Khi nhìn thấy bóng dáng anh từ phía xa, máu nóng trong người cô sôi sục, trái tim cũng như bị đốt cháy.
Trịnh Vĩ bước đi rất nhanh, loáng một cái đã vào tòa nhà. Giản Nhu liền chạy tới trước gương, vỗ vỗ gương mặt trắng bệch cho có chút sắc hồng.
Khi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Giản Nhu lập tức mở cửa. Người mà cô đang mong ngóng gần trong gang tấc, giơ tay là có thể chạm vào. Nỗi nhớ nhung bị đè nén nhiều ngày bùng phát, khiến cô suýt nữa nhào vào lòng anh. Trong một khoảnh khắc, Giản Nhu đột nhiên nhớ tới nhiều chuyện trước kia. Cô vẫn muốn cùng anh ngồi tàu lượn cao tốc, cùng anh ăn kem ở công viên giải trí, cùng anh xem Titanic, cùng anh ăn tối dưới ánh nến lung linh.
Thật ra làm tất cả những chuyện này không cần nhiều thời gian, chỉ một ngày là đủ. Trái tim cô bất giác thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí. Cô bắt đầu tưởng tượng, nếu Trịnh Vĩ vẫn chưa biết đến tin đồn giữa cô và Nhạc Khải Phi, cô sẽ không cần tuyên bố chia tay. Cô sẽ đợi thêm một ngày để ký ức của cô có thêm một chút kỷ niệm ngọt ngào.
Không đợi Giản Nhu có phản ứng, Trịnh Vĩ đã kéo cô đi ra cửa.
“Anh đưa em đi đâu thế?”
“Anh lấy được hộ khẩu rồi. Chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Giọng anh sốt ruột và kiên định, không cho cô cơ hội từ chối.
Kết hôn ư? Máu nóng trong người như đông lại, trái tim như ngừng đập. Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì có phải tốt biết bao. Giản Nhu đang thất thần thì Trịnh Vĩ đã kéo cô đi tới cửa nhà. Cô biết chỉ một giây lát nữa thôi, cô sẽ không còn cơ hội làm theo kế hoạch.
“Chúng ta chia tay đi!” Giản Nhu gắng sức giằng khỏi tay anh. Sau đó cô thốt ra một loạt câu thoại đã từng luyện tập trước gương vô số lần: “Tôi muốn tìm cơ hội trả thù từ lâu… Tất cả những việc tôi làm vì anh đều không phải thật lòng…”
Cô từng tưởng tượng ra phản ứng của Trịnh Vĩ khi nghe những lời này. Chắc anh sẽ phẫn nộ, sẽ kinh ngạc, hoặc lắc vai cô, gầm lên như nhân vật nam chính trong các bộ phim của Quỳnh Dao: “Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”
Thực tế, anh chỉ nở nụ cười bất cần. “Trả thù ư? Em tưởng anh sẽ tin sao?” Anh nhẹ nhàng ôm bờ vai run run của cô. “Là bố anh ép em nói vậy phải không? Ông dã dùng cách gì để uy hiếp em thế? Có anh ở đây, em đừng sợ!”
“Tôi sẽ cho anh xem thứ này.” Giản Nhu đi vào phòng ngủ, dúi tập ảnh đã chuẩn bị sẵn vào tay Trịnh Vĩ. “Chắc anh quen người phụ nữ trong ảnh nên tôi khỏi cần giới thiệu. Người đàn ông trong ảnh tên là Lâm Cận. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông ta chính là đối tượng đã bỏ rơi mẹ anh, cùng người phụ nữ khác đi Đức năm xưa.”
Trịnh Vĩ kinh ngạc xem xét kĩ lưỡng. Sau đó vẻ mặt của anh cho thấy anh không thể tiếp tục bình tĩnh. “Sao em lại có những tấm ảnh này?”
“Những tấm ảnh này do bố tôi chụp trước khi qua đời. Chắc chắn ông biết mình sẽ gặp bất trắc nên giấu chúng sâu trong tủ, hy vọng có một ngày sự thật sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng.”
“Bố em ư?”
“Đúng thế. Anh quên rồi sao? Tôi từng nói với anh, ông là một phóng viên. Chẳng phải anh từng hỏi tôi, những năm qua tôi sống thế nào? Bây giờ tôi sẽ kể với anh câu chuyện của tôi. Anh có muốn nghe không?”
Trịnh Vĩ im lặng, siết chặt những tấm ảnh. Giản Nhu tiếp tục: “Anh còn nhớ hôm anh hẹn tôi đi xem phim không? Hôm đó, bố tôi rơi từ trên tầng cao xuống ngay trước mặt tôi. Tôi ôm ông mà không thể nào tin nổi ông đã qua đời cho đến khi xe cấp cứu tới nơi, bác sĩ khuyên tôi hãy nén đau thương. Cảnh sát nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân. Họ nói với mẹ tôi, đó là sự cố ngoài ý muốn. Có hai tên trộm đột nhập nhà tôi. Trong lúc vật lộn với chúng, bố tôi đã bị chúng vô ý đẩy xuống. Hai tên trộm đã bị bắt nên cảnh sát kết thúc vụ án. Nhưng mẹ tôi không tin bố tôi gặp tai nạn bởi ngoài một số đồ, chúng còn lấy cả máy ảnh và máy tính xách tay của bố tôi. Ngoài ra, vật bất ly thân của bố là chiếc bút ghi âm cũng không cánh mà bay. Anh không cảm thấy lạ sao? Hai tên trộm lấy cắp những thứ này làm gì chứ?”
“Sau đó thì sao?” Trịnh Vĩ không trả lời câu hỏi của cô mà tập trung tinh thần đợi cô kể tiếp.
“Sau đó tôi phải nằm viện điều trị. Mẹ tôi cố gắng tìm hiểu cái chết của bố tôi. Một hôm, mẹ nói với tôi, bà đã điều tra ra ai đã hại chết ông. Không ngờ buổi tối hôm sau, mẹ tôi và Giản Tiệp bị xe đâm khi đang ở trên đường. Sau khi gây ra tai nạn, chiếc xe kia phóng đi mất. Em gái tôi bị gãy chân phải, mẹ cũng không nhắc đến nguyên nhân cái chết của bố tôi nữa. Nhưng tôi biết tai nạn của ông không phải là ngẫu nhiên mà có người sợ ông tiết lộ những điều không nên nói nên mới hại chết ông. Người đó chính là…”
Trịnh Vĩ ngắt lời cô: “Mẹ anh không bao giờ làm chuyện đó! Bà tuyệt đối không giết người!”
“Anh không tin sao? Được rồi, tôi sẽ cho anh nghe cái này.” Giản Nhu cười cười, cầm di động, bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô và Lữ Nhã Phi.
“Tôi sẽ không để bố tôi chết một cách vô ích, không để em gái tôi gãy chân vô ích. Cho dù không kiện nổi các người, tôi cũng sẽ không để các người sống tử tế!” Giản Nhu cất cao giọng.
“Cô cho rằng mình có thể làm được hay sao?”
“Bây giờ bà cũng muốn giết tôi để diệt khẩu, đúng không? Đừng nói là tôi chưa nhắc nhở bà. Cậu con trai bảo bối của bà yêu tôi như vậy, nếu tôi chết, chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi chết không rõ nguyên do, chắc chắn anh ấy sẽ điều tra ra sự thật. Tới lúc đó bà thử nói xem, liệu anh ấy có tha thứ cho bà hay không?”
“Được thôi. Nếu cô cho rằng tôi hại cô nhà tan cửa nát thì cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được… Tôi chỉ mong cô hãy tha cho con trai tôi.”
“Bà muốn tôi tha cho Trịnh Vĩ, cũng được thôi, nhưng trước hết bà và Lâm Cận hãy đi tự thú, thừa nhận hai người có quan hệ mờ ám, đã hại chết bố tôi, khiến em gái tôi bị thương. Nếu không, tôi sẽ gửi đống ảnh này cho chồng và con trai bà rồi công khai trên mạng. Xem chồng bà có bỏ qua cho bà và Lâm Cận, con trai bà có tha thứ cho bà không.”
“Nếu tôi bằng lòng đền cô một mạng, cô có thể đừng truy cứu, đừng làm liên lụy và gây tổn thương cho người khác hay không?”
“Tôi không cần mạng sống của bà, tôi chỉ muốn biết sự thật.”
Đoạn ghi âm kết thúc, Trịnh Vĩ cuộn hai bàn tay chặt đến mức nổi rõ các khớp. Giản Nhu tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn anh. “Thật ra tôi hy vọng anh không tin những điều này. Như thế anh sẽ tự mình đi điều tra, điều tra ra mối quan hệ giữa mẹ anh và Lâm Cận, điều tra ra nguyên nhân cái chết của bố tôi. Đây mới là mục đích thật sự của tôi khi tiếp cận anh.”
“Anh sẽ điều tra, nhưng anh muốn hỏi em một câu.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Anh hỏi đi.”
“Anh không bận tâm đến vấn đề tại sao em lại tiếp cận anh. Anh cũng không bận tâm chuyện em lừa gạt anh. Anh chỉ hỏi em một điều, em từng nhiều lần nói câu “Em yêu anh”, có lần nào xuất phát từ trái tim hay không?”
Giản Nhu đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, cố gắng cất giọng lạnh lùng: “Không lần nào cả.”
“Cám ơn em.”
Trịnh Vĩ không một chút do dự, lập tức quay người rời đi. Vì vậy anh không nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô, không nhìn thấy máu nhỏ xuống cây xương rồng, đỏ đến nhức mắt. Anh chỉ nhìn thấy mặt đất được chiếu ánh nắng chói chang, khí nóng khiến con người nhức đầu. Anh không thể phân biệt cảnh vật trước mắt, thứ gì là chân thực, thứ gì chỉ là ảo giác.
Trịnh Vĩ cứ đi thẳng, cho tới lúc không còn đường đi anh mới rút di động, vô thức bấm một dãy số. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói vui vẻ của Diệp Chính Thần ở đầu bên kia truyền tới: “Em chuẩn bị vào phòng mổ bây giờ. Nếu anh muốn phát biểu cảm tưởng về việc đã có vợ thì nói ngắn thôi.”
“Cô ấy bảo cô ấy không muốn kết hôn với anh, cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”
“Anh đang ở đâu thế?”
“Anh không biết.”
“Cứ đợi ở đó, em sẽ đến ngay.”
Diệp Chính Thần tìm thấy Trịnh Vĩ trong một con ngõ. Lúc anh ta tới nơi, Trịnh Vĩ đang đứng thất thần trước bức tường loang lổ của một ngôi nhà xập xệ. Mặc dù bóng lưng cô độc nhưng từ người anh vẫn tỏa ra khí thế bức người, khiến anh càng có sức hấp dẫn khó tả.
Trên đời này lại có cô gái không muốn lấy một người đàn ông như Trịnh Vĩ, đây là điều không thể tưởng tượng nổi. Diệp Chính Thần trầm tư hồi lâu, khả năng duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới là: Giản Nhu cũng là con trai như anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui