Let Me Love You - Vkook

Tối qua Shimi bận việc tí nên k up chap được :))) Nên hôm nay up sớm hơn nè, để tí 10h lại bận tiếp rồi :v Mấy bae đọc vui vẻ nhaaa. Chap trước không ai giựt tem hết á ;-;
Vậy là truyện chỉ còn 1 chap cuối cùng nữa thôi các bae à ;;-;; Chap sau sẽ dành tem cho 3 người nhé :"> giựt đi cho tui vui ;-;
-------------------------------------------------------------

 "Anh..."

Jimin nghe tiếng chuông cửa nghĩ rằng HoSeok đã đến nên chạy vội ra mở cửa.Nhưng người xuất hiện ở cửa làm cậu sững sỡ,ngay cả nụ cười bẽn lẽn trên môi cũng cứng lại,khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào cũng nhanh chóng trắng bệch vì sợ hãi.

"Ai là anh mày.Thằng con hoang." Hwan GiChul ghét bỏ mắng Jimin.

Theo tìm hiểu của ba hắn Hwan Gyeong thì thằng con hoang này hiện tại đang ở với ông anh họ Taehyung từ khi vào đại học.Hôm nay hắn theo ba tới đây 'mời' thằng con hoang về nhà vì gia đình có việc.Hắn không muốn phải hạ mình đi bắt thằng nhãi này mặc dù rất muốn nhìn thấy nó bị hành hạ.

"Trong nhà có mình mày à?" GiChul nghiêng đầu nhìn vào trong như xác định.

"Anh...kiếm anh họ...anh ấy không có...không có..ở..ở nhà." Jimin sợ đến mức nói lắp liên tục.

"Vậy à." GiChul nghe thấy ông anh không có nhà lén lút thở phào một hơi.Nói thật hắn rất sợ ông anh Taehyung này,nhất là ánh mắt lạnh nhạt của anh ta khi thấy anh em hắn.Không có anh ta ở nhà càng dễ bắt thằng con hoang này đi.Mẹ nó cứ nghĩ đến cú đá của anh ta hôm bữa hắn lại thấy thốn.Đúng là ác mộng,phải mất 3 ngày hắn mới xuống được giường.

"Chậc.Chậc.Ông anh này đủ tài giỏi.Có thể kiếm ra tiền mua được khu đắt đỏ nhất thành phố này."GiChul ngóng cổ đánh giá bày trí bên trong căn hộ.Hắn biết mấy ông anh của mình tài giỏi đến mức nào rồi nhưng để mua nguyên một tầng của khu căn hộ này với việc trang trí bên trong là số tiền không phải nhà nào cũng dám chi.Hắn chỉ biết nơi ở cùng đã vài lần đến nơi ở của ông anh họ này nhưng chưa được vào bên trong một lần nào đâu.Đa số là do ông anh họ thường bận việc rất ít có ở nhà,còn không thì ông anh không thích bọn họ bước chân vào nhà của mình có chuyện cũng chỉ gặp bọn họ ở bên ngoài.

GiChul đưa tay muốn đẩy Jimin ra để vào bên trong đánh giá căn hộ lại bị Jimin dù sợ đến đổ mồ hôi lạnh ướt cả lòng bàn tay vẫn can đảm lách mình ra ngoài đóng sập cửa ngăn lại hành động của GiChul.

Jimin biết mình làm như vậy sẽ chọc giận người đứng trước mặt này,nhưng đây là nhà riêng,là tổ ấm hạnh phúc của anh họ,cậu không muốn không gian sống hạnh phúc của anh ấy bị người như vậy soi mói.

"Mày càng lúc càng to gan rồi nhỉ."GiChul bị hành động của Jimin chọc cho thẹn quá hóa giận lập tức đưa tay bóp mạnh hai bên má Jimin.

"Buông...buông tay." Jimin giãy dụa muốn kéo tay GiChul xuống.

"Không ngờ lớn lên cũng có chút tư vị.Cho lão già kia chơi đùa cũng thật lãng phí." Khi chạm vào làn da non mịn,mềm như nước trên gương mặt Jimin,GiChul ngạc nhiên rồi nở nụ cười hư hỏng,không ngừng đánh giá cậu từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dâm ô trần trụi.

Ông bà nội nuôi nó cũng thật khéo.Mấy năm trước chỉ là thằng nhãi ốm yếu xanh xao,khuôn mặt gầy gò đến lồi cả hai mắt,tay chân thì như que củi làm người khác nhìn vào là ghê tởm.Lúc này đây nó lại thay đổi một trời một vực.Tay chân tròn trịa,da thịt lại mượt mà,khuôn mặt đầy đặn dễ nhìn,nhất là cặp mắt to tròn ngập nước trêu chọc người nhìn này.Tuy không bằng một góc thằng tình nhân của ông anh Taehyung làm người khác si mê nhưng nó lại làm người ta nổi lên dục vọng muốn khi dễ,muốn ngược đãi.Trong số mỹ nam mỹ nữ hắn đã thử qua chưa có ai có được làn da mềm mượt như nó.

GiChul nhếch môi,trở tay sờ soạng làn da trên má của Jimin.

"Buông...buông..." Nhận ra ánh mắt của GiChul,Jimin sợ đến trắng mặt nhanh chóng cúi thấp đầu để không nhìn thấy nữa,cơn ghê rợn không ngừng cuộc lên trong cậu,cơ thể không ngừng run rẩy.Ánh mắt này là lúc anh ta đầy hứng thứ,muốn làm chuyện xấu với ai đều nhìn như vậy,giống như lúc trước cậu thấy anh ta giở trò xấu với chị giúp việc hiền lành.Ánh mắt anh ta đầy dung tục và dơ bẩn.Nhưng...nhưng cậu không phải em trai của anh ta hay sao,tại sao anh ta lại nhìn cậu như vậy.

Cậu hối hận vì sao lúc nãy không chạy vào nhà rồi hãy đóng cửa,bây giờ cửa đã khóa,chìa khoá lại nằm trong nhà,nên cho dù cậu biết mật mã,vân tay để mở cửa cũng vô dụng.

"Thằng con hoang.Mày càng sợ tao càng thích nha.." GiChul cười ha hả,trong lòng hắn không ngừng tiếc nuối.Hàng cực phẩm như vậy thật tiện nghi cho lão nghị viên kia.Hay là chờ lão già chơi đủ hắn cũng thử một lần.

"Anh...anh...là anh...anh tôi." Jimin cố gắng gỡ tay GiChul xuống.Nhưng sức của cậu không đủ để thoát khỏi GiChul cao lớn gấp đôi cậu.

"Mày nghĩ thật hay.Ai là anh mày.Thứ con hoang." GiChul gắt giọng.Không nhắc không nhớ.Thằng con hoang này nhắc lại càng làm hắn hận.Hắn ghét nhất là hai từ 'em trai' này,hắn chỉ có một em gái mà thôi.

"Anh..."

"Mày yên tâm.Tao không đụng đến mày nhưng vẫn có người còn nhớ mày kìa.Theo tao về." Không muốn dây dưa nữa.Gã hiện tại chỉ muốn đưa thằng nhãi này về nhà,để ba giao cho lão già kia chà đạp.Ít nhiều gì cũng giải bớt cơn thống hận của gã.Nếu không nhờ có ông bà nội thì giờ này nó đã được ăn sung mặc sướng như vậy à.Cả nhà hắn hành hạ nó còn chưa đủ đâu.

GiChul chuyển tay nắm cổ áo Jimin kéo đi.

"Thả ra...thả ra..." Jimin không biết vì sao người được gọi là anh trai này lại bắt cậu về căn nhà đó.Cậu kịch liệt giãy dụa muốn trốn thoát.Cậu không biết nguyên nhân vì sao anh ta lại xuất hiện nơi này để đem cậu về nhưng cậu biết mình mà bị bắt về đó chắc chắn không có chuyện gì tốt.Khó lắm cậu mới có cuộc sống yên ả,khó lắm có được cuộc sống hạnh phúc như hiện tại.Cậu không muốn về địa ngục đó một chút nào.Về đó cậu sẽ lại bị ngược đãi,sẽ bị mắng chửi,sẽ không có cơm ăn,sẽ không được người thân yêu mến,sẽ không...sẽ không có cơ hội thấy anh HoSeok nữa.

Jimin luôn cam chịu lần đầu tiên trong đời không muốn theo ý GiChul.Cậu dùng hết sức lực của mình cắn thật mạnh lên mu bàn tay đầy đặn đang nắm áo cậu kéo đi.

"A...THẰNG CHÓ.MÀY DÁM CẮN TAO." GiChul hét lên vì đột nhiên bị đau nhói nơi mu bàn tay vội hất Jimin ra.Nhìn dấu răng in sâu trên da mình có vết đã lủng da chảy máu hắn càng tức giận đỏ mắt nhìn Jimin đang ngã trên mặt đất.

"MÀY.DÁM.CẮN.TAO.THỨ CON HOANG NHƯ MÀY DÁM CẮN TAO." GiChul giận đến đỏ cả mắt,gằn lớn từng tiếng.

"Không...không phải..." Jimin hoảng sợ đến mức ngồi bệt trên sàn nhà không dám nhúc nhích,liên tục lắc đầu,nước mắt cũng chảy xuống.Cậu không tin mình sẽ dám cắn người anh được ông ta cưng chiều,yêu thương này.Cậu chỉ không muốn bị bắt về nên mới phản kháng như vậy.Cậu chỉ không muốn không có cơ hội gặp anh HoSeok nữa.

'Chát' Bàn tay to của GiChul giáng một cái tát mạnh lên mặt Jimin tạo ra âm thanh vang dội trong hành lang bóng loáng không bóng người,ngay cả đầu cậu cũng lệch sang hẳn một bên.

Má Jimin rất nhanh liền thấy nóng rát,cũng rất đau,não chấn động khiến trước mắt là một màu đen,lỗ tai kêu ong ong nhưng không dám rên lên một tiếng,cố gắng cắn chặt môi để không bật ra tiếng nức nở cũng không dám trào nước mắt quá nhiều.Bởi vì mấy năm bị anh ta đánh khi còn ở căn nhà kia chỉ cần cậu rên la dù chỉ một tiếng,càng khóc lóc anh ta sẽ càng ra tay nặng hơn.

"Mày giỏi lắm.Nếu như không phải mày còn tác dụng tao đã cho mày ra bã.Thằng chó." GiChul tức giận đá vào bắp chân Jimin.Nếu không phải ba muốn đem tặng cho lão nghị viện,ba muốn nó không bị trầy xước gì hắn đã sớm xông tới dạy dỗ nó một trận.

"Gichul.Con làm gì mà lâu vậy.Hay thằng anh họ làm khó con à." Gyeong chờ con trai bên dưới lầu một lúc lâu thì lên đây kiếm con trai.Ông lo Taehyung sẽ không cho con trai mình dẫn Jimin đi nên mới lên xem sao.

"Ba.Thằng chó này dám cắn con." Thấy ba mình GiChul tức giận nói,đưa bàn tay phải có vết cắn thật sâu bị rướm máu trên mu bàn tay.

Jimin từ lúc nghe thấy giọng nói của Gyeong lập tức cứng cả người.Bởi vì mỗi lần ở gần người được gọi là ba này của cậu không phải bị mắng chửi,là nơi để ông ta trút giận thì cũng chỉ là ánh mắt lẫn thái độ ghét bỏ của ông ta.

"Là chuyện gì?" Gyeong cau mày nhìn vết cắn trên tay con mình.

"Con bắt nó về,nó không nghe lời còn dám phản kháng lại con."

"Được làm con trai thứ của Hwan tổng tư lệnh có khác.Càng lúc càng không để chúng ta vào mắt rồi."Gyeong nheo mắt nhìn Jimin đang ngồi bệt trên sàn nhà không dám ngẩng đầu lên.

Nghe câu nói châm chọc của Gyeong cơn chua xót quen thuộc lại nổi lên trong tâm Jimin.

"Thôi bỏ đi,chúng ta còn việc phải làm,đàn ông làm việc lớn thì nên nhẫn nhịn việc nhỏ."Ông ta chán ghét nhìn Jimin rồi quay sang vỗ nhẹ vai con trai mình nói.

"Con đã biết." GiChul hậm hực trả lời.Chuyện này gã biết chứ.Hàng tặng mà bầm dập thì làm sao ăn nói được với lão nghị viên.Dù sao cũng tát cho nó được một cái cũng làm gã vừa lòng.

"Ừ,con biết nặng nhẹ là tốt.Còn mày đứng lên theo tao về." Gyeong cười hài lòng với con trai rồi quay đầu lạnh giọng nói với Jimin.

"Con...tôi không...không theo...mấy người về." Jimin ngẩng đầu nhìn Gyeong lắc đầu liên tục.Cậu không muốn về nơi không có tình thương đó một chút nào cả.

"Ba không cần nói nhiều với nó.Ông anh Taehyung hiện tại không có nhà,để con kéo nó về.Nếu không một lúc anh ta về tới,chúng ta muốn nó về nhà sẽ rất khó." GiChul lên tiếng.

"Ừ." Gyeong gật đầu.GiChul không nói tiếp,hắn đi tới nắm chặt cánh tay của Jimin đang muốn chạy trốn kéo mạnh.

"Mày đừng giãy dụa không thì coi chừng tao." GiChul bóp chặt cánh tay của cậu,gằn giọng đe dọa.

Jimin bị ăn đau chỉ biết nghe theo,cậu rất mong anh họ sẽ trở về lúc này để cứu mình mặc dù hy vọng đó rất thấp.Cậu không biết tại sao những người rất ghét,rất chướng mắt cậu vì cớ gì mà hôm nay lại muốn bắt cậu về căn nhà đó,nhưng cậu biết mình về đó sẽ không có chuyện gì tốt.

Hai người họ kéo Jimin ra hướng thang máy.

Gyeong chưa kịp nhấn nút bảng điều khiển thì hai cánh cửa nặng trịch đã mở ra và có hai nam nhân trẻ tuổi đang đứng bên trong tháng máy.Một người đứng trước khoác trên người bộ âu phục được thiết kế riêng vừa sang trọng lại lịch lãm,vừa vặn với từng đường nét của cơ thể tôn lên vóc dáng cao thon của người mặc.Anh ta có khuôn mặt vừa mang vẻ đẹp anh khí bá đạo lại vừa âm nhu yêu nghiệt,mái tóc đen bóng dài tới thắt lưng được buộc gọn gàng sau gáy.Từ anh toát ra khí chất nhã nhặn nhưng không thiếu sự cao quý,cuồng ngạo.Một người còn lại cũng mặc bộ âu phục đứng sau lưng với vẻ ngoài tựa như tranh thủy mặc ôn hoà và tĩnh lặng,anh ta đứng đằng sau với thái độ cung kính dành cho người đứng trước mình.

"Các người..." Gyeong có chút kinh ngạc nhìn hai người đàn ông trong thang máy.Khí chất từ hai người trẻ tuổi này khiến ông biết họ không phải nhân vật tầm thường mà là người có thế lực hay con cháu của một nhà quyền quý nào đó.Từ nhỏ đến lớn ông luôn sống trong giới thượng lưu.Ít nhiều gì cũng biết mặt con cháu của các nhà quyền thế khác.Nếu đi thang máy lên tầng này vậy là có quen biết với đứa cháu trai Taehyung nhưng ông không nhận ra được người trẻ tuổi có khí thế cường liệt này là ai.Hơn nữa cậu ta nhìn có chút quen mắt.

Gyeong không nhận ra cũng đúng.Bởi Jung tổng HoSeok nam nhân hiện tại đang đứng trong thang máy này từ lúc nắm quyền gia chủ,điều hành sản nghiệp Jung gia anh chưa bao giờ tự mình ra mặt giải quyết công việc trừ khi cần thiết hay là có mặt trong mọi hoạt động xã giao dù là giới truyền thông hoặc là các bữa tiệc xa hoa,tất cả đều ủy quyền cho nhân viên dưới trướng của mình,hết thảy mọi việc anh đều điều hành trong lặng lẽ nên Gyeong không biết anh là điều hiển nhiên.Còn về việc vì sao quen quen ư,Gyeong làm sao nhớ được người đứng cạnh Jimin ông thoáng thấy qua ở nhà hàng Phong Nhất hôm đó.

GiChul thì ngẩn ngơ dùng ánh mắt si mê nhìn HoSeok.

HoSeok nhíu nhẹ chân mày khi nhìn thấy Gyeong cùng con trai ông ta.Tất nhiên anh biết rõ hai nhân vật này rồi.Nhưng với quan hệ hiện tại của họ với bạn anh là Taehyung thì chuyện họ xuất hiện ở đây làm anh khó hiểu.

"Anh...anh...Hoseok..."Khi thấy được HoSeok trong thang máy qua vai của GiChul và Gyeong đứng đằng trước Jimin yếu ớt gọi một tiếng.Cậu không biết làm sao để biểu đạt kích động trong lòng mình lúc này nữa.Ngay lúc cậu cần giúp đỡ nhất...

HoSeok nghe được tiếng kêu yếu ớt của Jimin thì lòng anh khẽ quặn đau một cái.Jimin khi nói chuyện với anh thái độ nhát gan có,rụt rè có,trốn tránh có,sợ hãi có,ngượng ngùng xấu hổ có...nhưng chưa bao giờ cậu sẽ mang theo hy vọng yếu ớt đến như vậy gọi anh.Giống như một người trong lúc tuyệt vọng nhất lại có được một cơ hội sống sót mỏng manh.

Anh muốn tìm hình bóng của cậu bé nhỏ nhắn nhưng không thấy được.Bởi đứng trước Jimin là Gyeong và GiChul với thân hình cao lớn,mập mạp đã hoàn toàn che lấp cơ thể nhỏ nhắn của cậu.

"Anh HoSeok...anh...A.." Jimin nức nở gọi anh lần nữa nhưng bị GiChul đã hồi thần dùng sức bóp chặt cánh tay của cậu với ý cảnh cáo.Cậu muốn nhờ anh giúp cậu thoát khỏi hai người này.

"Tránh ra." HoSeok nghe được tiếng rên nhỏ của Jimin lập tức lạnh lùng ra lệnh cho Gyeong.

"Vị này..." Gyeong mang theo chút khó chịu nhìn người trẻ tuổi trước mặt.Tuy khí chất không thua kém ai làm ông có chút kiêng nể nhưng thái độ cuồng ngạo như vậy làm ông khó chịu.Dù sao ông cũng là một người có máu mặt,hơn nữa lại là một trưởng bối.

"Tránh ra." HoSeok không kiên nhẫn nhắc lại.

"Cậu..." Gyeong tức giận muốn dạy dỗ cho người trẻ tuổi này một bài học nhưng sực nhớ ra lý do mình đến đây liền nén lại cơn giận.Với lại người này không thể xem thường,hiện tại ông đang trong thế kẹt,không thể trêu chọc thêm tai họa ngầm nào nữa.Đã có quen biết với Taehyung thì không phải nhân vật tầm thường,với lại ông không nghĩ vị này có quen biết Jimin nên chỉ nghĩ người này đã quen cao ngạo từ nhỏ,muốn ông nhường đường trước mà thôi.

"Mày nghĩ mày..." GiChul còn trẻ đâu suy nghĩ được nhiều như Gyeong.Hắn chỉ biết chỉ có Tiêu thiếu hắn bắt nạt,chèn ép người khác chứ chưa có chuyện người khác tỏ thái độ với hắn bao giờ.Ngoại trừ mấy ông anh họ không phải người của hắn ra.Người này đẹp đúng là có đẹp nhưng thái độ này làm hắn chán ghét,giống hệt như mấy ông anh họ cao ngạo của hắn.

"Gichul.Không cần tranh cãi.Nhường đường cho vị tiên sinh này." Gyeong cắt lời con trai.

"Ba." GiChul không phục.

"Nghe lời.Nhường đường cho vị tiên sinh này.Chúng ta còn việc." Gyeong quay đầu sang nói với con trai.

"Được." GiChul hậm hực nói.Hắn trút cơn bực tức bằng cách siết chặt bàn tay đang nắm cánh tay Jimin rồi kéo mạnh cậu đứng nép sang một bên.

Jimin theo thói quen cắn môi không để mình phát ra tiếng rên.Cậu nhịn đau rướn đầu muốn nhìn người cậu đang mong chờ.

"Nhường cậu." Gyeong ra vẻ trưởng bối không người trẻ,ông độ lượng nhích người qua nhường lối đi cho HoSeok.

"Anh..." Jimin vừa thấy HoSeok hoàn chỉnh đứng trước mặt lập tức nở nụ cười mừng rỡ nhưng khoé miệng đang cong lên phân nửa liền cứng lại.Cậu sợ hãi nhìn người đàn ông hoàn mỹ kia đang nhìn cậu đầy ghét bỏ,lạnh lùng như nhìn phải thứ gì dơ bẩn.

Nói đúng hơn ánh mắt của anh dừng trên cánh tay đang giữ chặt Jimin của GiChul.HoSeok tức giận dùng chân đạp mạnh vào bụng gã ngay khi vừa thấy được khuôn mặt của Jimin."Đáng chết."

"Á...Á....A..." GiChul thét lên như heo bị thọc huyết,lập tức buông tay Jimin ra ôm lấy bụng hắn mà quỳ xuống sàn nhà.Cả người gập lại vừa nôn khan vừa hét.

"Gichul.MÀY LÀM GÌ CON TAO?" Gyeong hoảng hồn vài giây sau đó lớn tiếng với HoSeok.Muốn bước tới chỗ con trai mình thì bị người đàn ông nhã nhận đi theo sau Jung tổng chặn lại.

"Không được lại gần chủ nhân." A Thất một trong những thuộc hạ trong nhóm 10 người trung thành với HoSeok nhã nhặn nói với Gyeong nhưng lại không thiếu tính uy hiếp trong lời nói.Người đàn ông này dám dùng thái độ đó với chủ nhân.

"Tránh ra." Gyeong thấy con trai bị đau đâu nghĩ được gì nữa,nhào đến đưa tay muốn đẩy A Thất đứng trước mặt thì bị người lách qua một bên rồi đạp một cái vào đầu gối khiến ông ta ngã khuỵu xuống sàn nhà.

"A...các người là ai?Tại sao lại ra tay đánh người?Có biết ta là ai không?" Gyeong bị đau cũng khiến ông thanh tỉnh lại từ cơn nóng giận.Ông nhìn chằm chằm HoSeok.

"Là ai đánh em?" HoSeok không màng đến Gyeong,anh cúi người,một tay nâng cằm Jimin lên,một tay muốn rờ bên má bị tát của cậu lúc này đã sưng đỏ nhưng sợ làm cậu đau nên không dám chạm vào.Một cơn thịnh nộ cuồng cuộng len lỏi lên trong máu anh.Vật nhỏ mềm mại của HoSeok này ai dám đụng đến.

Lúc này một nam nhân luôn trang bị cho mình vẻ ngoài nhã nhặn hoàn hảo nhất,một người luôn điều khiển được cảm xúc của mình như HoSeok cũng không kiềm được cơn tức giận lẫn ý nghĩ muốn giết người khi nhìn thấy một bên khuôn mặt của Jimin.Nét mặt anh trầm xuống không còn nụ cười nửa miệng nhẹ nhàng.Ánh mắt luôn hời hợt pha chút yêu mị giờ lạnh đi không còn tia cảm xúc,chỉ còn sát ý.Bởi vì lúc này một bên má Jimin đã bị sưng lên,khoé miệng vì đập phải hàm răng mà rách da rướm máu.

Lần đầu tiên bị một Jimin luôn nhát gan,trước giờ chỉ biết cam chịu dưới tay mình lại phản kháng dám làm đau mình khiến GiChul cực kỳ tức giận.Hắn lại là đứa con được Gyeong cưng chiều từ nhỏ,chỉ có hắn làm đau người khác chứ không ai dám làm đau hắn bao giờ,chưa kể Jimin luôn bị hắn xem là đứa con hoang thấp kém.Nay bị đứa con hoang to gan cắn mình GiChul trong cơn thịnh nộ đã dùng hết sức mình có mà đánh Jimin.

Còn Jimin tuy đã chịu nhiều khổ,bị đánh không biết bao nhiêu lần nhưng trong mấy năm nay từ khi về ở với ông bà nội đã được tư lệnh phu nhân lẫn Kim phu nhân hết sức cưng chiều,bộc phát dồn hết tình thương người mẹ cho cậu,chăm dưỡng cậu từ một đứa nhỏ gầy gò chỉ còn da bọc xương,da dẻ khô nức thành một cậu bé thanh tú,phấn nộn chọc người thương,da dẻ mềm mại hồng hào như da em bé thì làm sao chịu nổi cái tát của GiChul to lớn gấp ba lần cậu.Bên má bị đánh của cậu rất nhanh đã đỏ ửng,sưng phồng lên.Khoé miệng vì va phải răng mà rách da,rướm máu làm cho khuôn mặt luôn non mịn của cậu lúc này nhìn có chút đáng sợ.

Jimin lần đầu tiên thấy HoSeok như vậy thì rất sợ,đến mức vai cũng run nhẹ rụt lại không dám trả lời.Dù vậy trái tim chua xót,nhói đau nãy giờ của cậu vì hai người thân kia giờ đây lại ấm áp đến lạ thường vì có người vì cậu mà tức giận.

"Là Hwan thiếu đây ra tay sao."HoSeok không chờ Jimin trả lời đã đứng thẳng,xoay người nhìn GiChul đang quỳ rạp trên đất.Anh nở nụ cười nhạt sau đó nhấc chân đá mạnh lên một bên mặt nọng thịt của hắn làm hắn ré lên ngã nhào trên sàn nhà.Anh không dừng lại mà nhấc chân giậm mạnh lên má bị đạp của hắn,hơi dùng sức nghiến xuống.

A Thất rất muốn quăng mất vẻ ngoài thanh nhã của mình lúc này để quỳ dưới chân chủ nhân mình mà sùng bái.Lâu lâu lâu thật là lâu lắm rồi mới có người làm chủ nhân tự mình ra tay dạy dỗ nha.Hwan thiếu quả là tích phúc ba đời mới được vinh hạnh đó.

"Ô...ô...buông ra...ô ô." GiChul dùng hai tay ôm cổ chân HoSeok muốn kéo ra nhưng không được.Hắn đau đến mức khóc rống lên.Một người được nuông chiều từ nhỏ,nuôi đến cả cơ thể đều là thịt với mỡ,chưa bao giờ trải qua bất kì rèn luyện nào thì làm sau chịu nổi sức lực của người đã được dạy dỗ,huyến luyện từ nhỏ để trở thành người đứng đầu một gia tộc như Jung tổng.

"BUÔNG CON TRAI TA RA.NHẤC CHÂN CỦA CẬU RA KHỎI NGƯỜI NÓ." Gyeong thấy con trai mình như vậy cuống cuồng muốn đứng lên chạy tới ngăn HoSeok lại nhưng bị A Thất dù bận sùng bái chủ nhân nhà mình vẫn không quên lần nữa đá đầu gối không cho ông cơ hội đứng lên.

"Hwan thiếu gan cậu cũng lớn thật.Dám đụng vào em ấy.Nợ cũ tôi còn chưa tính với cậu,giờ cậu lại dám ra tay nữa à." HoSeok vẫn cười nhẹ nửa miệng.Chân lại dùng thêm sức.

"A....A...Tao không quen...mày.Tao nợ mày khi nào...lấy chân chó mày ra..." GiChul không ngừng la hét,vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn chân đang nghiến khuôn mặt gã nhưng không thành công.

"THẢ CON TAO RA." Gyeong thấy con mình đau đớn như vậy vội hoảng lên,rống lên với HoSeok.Mỗi lần ông muốn đứng lên chạy về phía con trai lại bị người trẻ tuổi đứng bên cạnh làm cho ngã trở lại trên sàn nhà.

"Dừng...dừng tay..." Ngay khi GiChul hét thảm lần nữa cũng làm Jimin tỉnh táo.Cậu hoảng hồn liền níu tay HoSeok đang dùng sức đạp GiChul lần nữa.

HoSeok bị Jimin kéo tay liền quay đầu nhìn cậu chăm chú.Vết tích trên khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn đó như đâm vào lòng anh,làm anh nhói đau,làm anh tức giận.

"Tha cho họ...tha cho họ đi..." Tay Jimin run rẩy khi bị HoSeok nhìn chăm chú như vậy.Nhưng cậu cố gắng xin anh.

HoSeok nhếch nhẹ khóe miệng.Anh là người lãnh tình,có thù tất báo.Ai phạm anh một thì anh sẽ lại trả lại mười.Huống chi đây lại là Jimin,vật nhỏ anh đã định chỉ thuộc về anh thì ngoại trừ anh ra không ai được chạm đến em ấy.Tình huống hôm nay lẫn vết sưng trên mặt Jimin anh cũng đoán được là do hai người đó gây ra.Vật nhỏ này tuy anh thích bắt nạt,trêu ghẹo nhưng anh chưa bao giờ ép buộc hay tổn thương em ấy dù chỉ một chút.Vậy mà hai người này lại dám đánh em ấy lần nữa.Nợ cũ ngược đãi em ấy mấy năm trước anh chưa tính bây giờ lại dám ra tay.Muốn anh tha sao.Không có cơ hội.

"A Thất.Phế tay,dùng tay nào phế tay đó.Nhưng chậm rãi thôi,đừng nhanh quá." HoSeok cười lạnh.Anh nhấc chân khỏi mặt GiChul,rồi dùng sức bế Jimin lên.Vật nhỏ cầu cho hai người này anh càng phải trút giận.

"Vâng." A Thất cung kính trả lời,lấy điện thoại nhắn một chuỗi kí hiệu gởi cho A Tam đi chung hôm nay đang chờ bên dưới lầu để lo việc camera an ninh ở khu vực này sau đó bước về phía GiChul còn nằm bệt trên sàn nhà.A Thất dùng chân hất cánh tay phải của GiChul ra rồi đạp lên cổ tay hắn cố định xuống sàn nhà mới ngồi xuống trong tư thế nửa quỳ,chân cố định tay GiChul chưa hề di chuyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui