Let Me Love You - Vkook

Huhuhu, chap 72 rồi mấy nàng ơi :'< Tuy không phải chap cuối của truyện nhưng Shimi đành dừng tại đây vì bản gốc của chủ thớt :'> Shimi tôn trọng bản quyền truyện của bạn ấy, nên quyết định sẽ không viết tiếp đâu :'> Lí do khác nữa là gu viết truyện của Shimi không giống chủ thớt tí nào hết :))) Vì vậy chúng ta đành dừng lại ở đây thôi nà :"> Shimi thật sự chân thành cảm ơn các rds đã ủng hộ Shimi suốt 72 chap truyện này :"> Yêu các rds lắm, nên Shimi đã tự viết 1 fic VKook cho riêng mình :'> Nhưng chưa xong đâu, chỉ mới viết thôi. Khi nào xong Shimi sẽ nhắn cho mọi người nha. Chap cuối, chắc chắn sẽ có tem rồi :"> Chap trước có các nàng giựt tem nè :'3 

JeonCherry2k4 Taeoanh12 MycHan0509 3 tem dành cho 3 nàng nhaaaa. Chúc mọi người đọc fic vui vẻ!

-------------------------------------------------------

Sau khi ăn tối về,vừa bước vô cửa anh đã thấy đôi giày của Jimin hay mang đặt ngay ngắn ngay bậc thềm ở huyền quang(khu vực trung gian giữa cửa chính với phòng khách) lập tức có chút nghi hoặc.Không có khả năng tên hồ ly đó thả Jimin về sớm như vậy.Hơn nữa anh biết rõ em mình rất ngăn nắp,gọn gàng không bao giờ bừa bãi như việc sử dụng giày dép xong rồi để tại chỗ như vậy.

Vào phòng khách thấy điện thoại em trai để trên bàn kiếng anh càng khó hiểu hơn.

Jimin tuy ngốc nghếch nhưng chắc chắn không bao giờ để quên điện thoại,lúc nào cũng cầm theo bên mình cho dù là ở nhà.Đó là do tình huống đặc thù của Jimin nên anh đã tập cho em mình thói quen như vậy suốt mấy năm nay,để khi có việc gì cần có thể gọi cho người nhà ngay.Nếu em ấy ở nhà cũng sẽ ngồi ở phòng khách khi thì vẽ khi thì đọc sách,xem tivi để chờ anh và JungKook về nhà.

Sau khi ẵm JungKook đang ngủ gật trong ngực về phòng ngủ anh mới nhanh chóng đi một vòng trong căn hộ rộng lớn xem Jimin có nhà không.Kết quả đồ vật còn đó người thì không thấy đâu anh mới lập tức gọi cho HoSeok.

"Cậu về rồi à.Em ấy đang ở nhà tôi." Nghe ra lo lắng trong câu hỏi của Taehyung từ điện thoại HoSeok nhanh chóng trả lời.

"Ở nhà cậu?Đưa em ấy nghe máy giúp tôi.Tôi có việc muốn hỏi." Taehyung nhíu mày.Thằng nhóc này sao lại như vậy.Giày không mang cũng không cất lại vào tủ,điện thoại không đem theo.Đây không phải tính cách của Jiminie.

"Tôi biết cậu muốn hỏi em ấy chuyện gì.Để tôi nói." HoSeok cũng đoán được Taehyung vì sao lo lắng nên kể lại cho anh nghe chuyện cha con nhà đó đến gặp Jimin.

Dù sao người ta cũng xem như là anh trai của vật nhỏ,hơn nữa nếu người bạn này không ngầm đồng ý anh có thể tiếp xúc vật nhỏ dễ dàng vậy sao,tuy trước sau gì anh cũng bắt được người về tay nhưng có thể giảm phiền phức khó chơi tại sao lại không làm.Còn về việc vật nhỏ dặn anh không được kể cho anh mình nghe chuyện đã xảy ra sao.Hình như anh không có hứa.

"Bọn họ tại sao lại kiếm Jiminie?Em ấy có biết nguyên nhân không?" Taehyung nghe HoSeok kể xong rất giận.Tới kiếm người còn dám đánh em trai anh.Gyeong vì sao lại tới tìm em ấy.

"Em ấy nói với tôi là em ấy không biết.Tôi đã cho người của mình tìm hiểu rồi.Mai sẽ có đáp án."

"Cảm ơn cậu đã giúp.Chuyện còn lại để tôi." Taehyung hạ giọng nói.Anh chưa hề xem Jimin là em họ mà xem thằng nhóc là em trai mình,đối xử như JunHa vậy,có khi anh chiếu cố thằng nhóc còn nhiều hơn Taeyang lúc nhỏ nữa.Cho nên chuyện này anh phải tìm hiểu và đòi lại công bằng...à phải đòi lại nhiều hơn cho em mình.

"Chuyện còn lại để tôi là được rồi." HoSeok cười nhẹ.

"Cậu...." Taehyung muốn từ chối lần nữa thì bị cắt ngang.

"Taehyungie.Jiminie giao cho tôi được không?" HoSeok nhẹ giọng nói.

Taehyung im lặng không trả lời lập tức.Anh hiểu HoSeok muốn gì.Khó lắm mới kiếm được người mình để trong tim nên muốn dành cho người đó mọi điều tốt nhất,muốn tự tay chăm lo cho người đó bất kể chuyện gì.

"Được.Chỉ mong cậu đừng làm tôi thất vọng." Taehyung thở nhẹ rồi nói.

"Tôi sẽ." Âm thanh HoSeok du dương nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

"Được rồi.Bao giờ cậu đem em tôi về đây?"

"Ngày mai."

"Cậu nói lại xem." Nghe được câu trả lời của bạn mình,Taehyung lập tức trầm giọng không vui.

"Hiện tại má em ấy đang sưng vù lên.Em ấy về lúc này Jeon mỹ nam nhà cậu mà thấy được không phải sẽ lo lắng cho em ấy nguyên đêm sao." HoSeok rất hợp tình hợp lý nói.Người thông minh nói ít hiểu nhiều.

"Cậu giỏi.Nhưng vẫn trả em trai tôi đây." Taehyung khó chịu.Anh còn không biết JungKook thương Jimin đến mức nào sao,có khi còn quăng ông xã là anh đây qua một bên để bồi thằng nhóc đó vẽ vời cả ngày trời.Dám uy hiếp anh.

"Không.Là em ấy đòi ở lại nhà tôi.Dễ gì tôi trả người cho cậu." HoSeok chắc chắn nói.

"Cậu..."

"Tôi cúp máy đây.Em ấy đang chờ tôi." HoSeok cười vô cùng vui vẻ rồi nhanh tay cúp máy.

"Tên hồ ly trụi lông." Taehyung tức đến nghiến răng,trừng mắt nhìn điện thoại trong tay,nhưng mà có thể làm gì bây giờ.Là em trai mình chủ động đòi ở nhà người ta mà.Có một thằng em ngốc như vậy không biết đến bao giờ mới hết lo.

Anh buồn bực thở dài rồi xoay người trở về phòng ngủ.

"Tỉnh." Thấy JungKook đang ngồi mơ màng trên giường anh bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh.

"Em lại ngủ gật sao,rõ ràng em đã ngủ cả buổi chiều lúc ở công ty rồi mà." JungKook lười biếng dựa vào lòng anh,nhỏ giọng lầm bầm.Từ trưa sau khi uống một chén thuốc ở chỗ giáo sư Shin thì khoảng thời gian sau đó người cậu có khỏe hơn nhưng lại buốn ngủ suốt.Ngồi trên xe cũng ngủ được,lúc ở công ty Taehyung người khác thì bận rộn trong bận rộn ngoài còn cậu thì ngủ say sưa trong phòng nghỉ của anh.Vậy mà đến tối khi ăn cơm với anh cũng gục lên gục xuống.

"Do công dụng của thuốc,giáo sư Shin nói em ngủ nhiều một chút sẽ nhanh khỏe.Em thấy đỡ hơn chưa?" Đưa tay sờ trán người trong lòng,cái trán nhẵn mịn từ tối hôm qua đến sáng nay luôn âm ấm nóng giờ đã mát rượi làm anh thở phào nhẹ nhõm.

"Em khỏe hơn rồi.Nhưng mà no quá." JungKook ngẩng đầu ai oán nhìn nam nhân nhà mình.Cái tật xấu gì mà cứ thích đút cậu ăn,cả buổi cơm tối ở nhà hàng cứ đút cậu ăn liên tục.Bụng muốn nứt ra luôn rồi.

"Phải không?Để anh kiểm tra xem." Taehyung bật cười trước vẻ đáng yêu của người yêu,anh vươn tay vào áo cậu xoa cái bụng nhỏ mềm mềm có chút căng tròn sau đó tiếc hận nói."Đúng là no thật.Không biết bao giờ mới có bụng mỡ giống Jiminie đây.Nuôi hoài mà không thấy thành heo con gì hết."

"Nhột.Anh mới là heo." JungKook bị nhột cười khúc khích lăn ra khỏi lồng ngực của Taehyung,tránh thoát bàn tay đang xoa bụng mình.Còn lâu cậu mới để thành heo con,lỡ mất đi vòng eo nhỏ thì sao.Ông xã sẽ chán mà đi trèo tường có biết không,có một ông xã cực kì đẹp trai lại nhiều tiền áp lực thật là lớn mà.

"Mập một chút nữa ôm mới đã." Ôm JungKook lại vào lòng,Taehyung cưng chiều hôn lên khoé miệng đang cong lên đầy vui vẻ rồi hôn lên lúng đồng tiền nho nhỏ của cậu một cái.

"Anh đang chê em gầy đúng không." JungKook chu miệng phụng phịu,dùng tay kéo hai má Taehyung.

"Bà xã nhà anh là một mỹ nhân,chỗ nào cũng đẹp hết.Nhìn xem mắt đẹp,miệng đẹp,mũi cũng đẹp.Eo thì thon gọn lúc trên giường lắc lư cực kì câu nhân,giọng nói mềm mượt khi rên rỉ cực kì ngọt ngào tiêu hồn.Mắt có mù anh mới chê Cố mỹ nhân vừa đẹp vừa lên được phòng khách vừa xuống được phòng bếp,trên giường lại là một yêu tinh chuyên hút tinh khí người khác như vậy cơ chứ.Nhưng mập một chút nữa thì càng tốt.Không những ôm đã mà sờ càng sướng tay,nhất là chỗ này.Mập mập,phấn nộn càng đáng yêu." Taehyung cười xấu xa,nói cực nhanh,tay thì cách lớp vải quần nắn 'bé Kookie' một cái.

"Im miệng cho em.Lưa manh,không đứng đắn." Mặt JungKook nhanh chóng đỏ lựng lên,thẹn quá đánh mạnh lên bàn tay xấu xa đang ăn đầu hủ cái kia kia giữa hai chân của cậu.Hậm hực vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của anh.Đã nói ông xã nhà cậu rất biến thái,suốt ngày canh cậu sơ hở là rờ bậy bạ chỗ đó của người ta.Anh cũng có sao không tự sờ của mình đi.Đã vậy cái miệng không nói bậy bạ thì không được à.Cái gì mà eo nhỏ lắc lư,cái gì mà rên rỉ ngọt ngào,cái gì mà yêu tinh chuyên hút tinh khí...Taehyung đáng ghét.

"Yêu chết đi được." Thấy cậu tức giận đỏ mặt lầm bầm mắng mình,anh dùng hai tay ôm chặt lấy thân mình mềm mại lại dẻo dai đó,hung hăng hôn lên môi cậu sau đó là khắp cả khuôn mặt kiều diễm.Em ấy cứ đáng yêu như vậy thì thương làm sao cho đủ đây.

"Ha ha nhột...Đừng trét nước miếng đầy mặt em vậy chứ." Bị nhột do mái tóc ngắn của anh cọ khắp mặt làm cậu quên cả xấu hổ,cười giòn tan khi bị anh hung hăng hôn.

"Jiminie về chưa anh?" JungKook sực nhớ liền đẩy đầu Taehyung đang làm rộn trên mặt cậu ra.

"Chưa." Nhắc đến anh lại tức.Thằng nhóc chết tiệt,cư nhiên đòi ở nhà tên hồ ly đó một đêm.

"Anh sao vậy?Vẫn chưa hết giận à?" Thấy mặt nam nhân nhà mình đột nhiên chuyển từ chế độ sắc lang sang chế độ đen thui JungKook vội vuốt ngực cho Kim tổng.Đừng nói là Jimin đi ăn cơm với Jung tổng chọc anh hậm hực từ trưa đến giờ vẫn chưa hết đó nha.

"Ông xã nhà em làm gì hẹp hòi như vậy?" Taehyung buồn bực trở người dựa vào thành giường,để JungKook nằm sấp trên người anh.

"Đúng vậy.Ông xã nhà em cực kì rộng lượng,ai dám nói ông xã hẹp hòi em lập tức rút dao chém." JungKook nhanh chóng cười ngọt ngào nịnh nọt.Vuốt lông ông xã là một kĩ năng nhất định phải tăng cấp liên tục.

"Miệng nhỏ càng lúc càng ngọt.Anh thích." Taehyung lập tức vui vẻ hôn cái chốc lên môi nhỏ vợ yêu nhà mình.

"Vậy em ấy bao giờ mới về?" Thấy Taehyung đã xuôi lông JungKook hỏi tiếp.Tiểu miêu đi hẹn hò gì đó rất khiến cậu lo lắng,mặc dù đó là người quen.

"Thằng nhóc đó không thèm về.Đòi ngủ lại qua đêm ở nhà tên hồ ly trụi lông đó." Tức chết anh,đã vậy còn bị tên hồ ly đó cúp máy không cho gặp em trai nữa.

"Hả?" JungKook kinh ngạc ngồi dậy.Không thể tin nhìn Taehyung.Chưa gì em ấy đã bị dụ đến mức đó rồi sao.Jiminie vậy mà có gan ngủ lại nhà người ta nha,còn gan hơn cả cậu nữa.Nhớ lúc trước cậu mới quen biết Taehyung cậu còn không dám lại gần anh ấy nữa là.

"Có một chút chuyện nên tối nay em ấy không về?" Taehyung đưa tay ôm JungKook nằm trở lại ngực mình rồi chậm rãi kể lại chuyện HoSeok đã nói cho anh nghe lúc nãy.

"Em ấy có sao không?" Nghe Jimin bị đánh,JungKook nhíu mày đầy lo lắng.

"HoSeok nói má em ấy bị sưng một bên,đã bôi thuốc rồi nên mai sẽ không sao.Em ấy không về vì muốn giấu chuyện sợ anh và em áy náy."

"Thằng bé này." JungKook thở dài rồi nói tiếp."Bọn họ vì sao muốn bắt em ấy?"

"HoSeok đã cho người tìm hiểu rồi.Mai sẽ có kết quả,dù là nguyên nhân gì anh sẽ không để họ đem thằng bé về.Thằng bé đã chịu nhiều khổ vì ngôi nhà đó lắm rồi."Mắt Taehyung có chút lạnh.

Anh vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên khi anh gặp đứa em họ Jimin.Một đứa nhỏ gầy gò đầy sợ hãi núp sau ông bà ngoại.Cả thân mình chỉ có da bọc xương,làn da thì khô nức đầy vết trầy trụa còn rướm máu xen lẫn với vết bầm tím đã lâu ngày.Điều bắt mắt nhất là cặp mắt to tròn trên khuôn mắt gầy gò đó,tuy đầy sợ hãi nhưng trong suốt,rạng ngời không một tạp chất.Nhìn anh em nhà anh một cách rụt rè,sợ hãi nhưng không thiếu tò mò,ngưỡng mộ.Từ lúc đó anh em nhà anh và anh lớn Hwan SiHo đã quyết định phải yêu thương,cưng chiều,bảo hộ đứa em này thật tốt,không để nó gặp một bất hạnh nào nữa,nhàn nhã tự tại cả đời.

Cái nhà người cậu đó của anh luôn xem thằng bé còn tệ hơn cả người làm tỏng nhà,vậy mà người cậu đó vì chuyện gì hôm nay lại muốn bắt Jiminie về.Anh nhất định sẽ không để ông ta như ý.

"Em hy vọng Jung tổng sẽ đem lại hạnh phúc,vui vẻ cho em ấy.Em ấy đã chịu nhiều khổ rồi." JungKook cầm tay Taehyung rồi hôn nhẹ lên đầu ngón tay của anh.Cậu không tận mắt nhìn thấy Jimin đã trải qua những gì khi ở nhà người ba đó của cậu nhóc,nhưng qua lời Taehyung kể cậu có thể tưởng tượng cuộc sống khi đó của em ấy chỉ có thể so sánh với địa ngục.Bị người thân nhất của mình đối xử tệ bạc như vậy còn gì đau khổ hơn nữa.Em ấy rất thích Jung tổng chỉ là chưa nhận ra thôi,chỉ mong sao Jung tổng biết quý trọng,nâng niu đừng thương tổn em ấy vì Jimin rất đáng giá.

"Em ấy sẽ." Taehyung trở tay nắm ngược lại tay JungKook,vuốt ve từng ngón tay thon dài của cậu rồi nhẹ giọng hỏi."Bảo bối.Còn em thì sao?Hiện giờ em có hạnh phúc,vui vẻ không?"

JungKook không trả lời liền mà nâng người dậy,đối mặt với Taehyung.Cậu cười ôn nhu,cặp mắt đẹp đẽ cũng cong lại đầy ấm áp.Đưa tay vòng lên ôm cổ anh,cậu hôn nhẹ lên đôi môi gợi cảm của anh.

"Hiện tại thì có.Vì em có anh." Không biết tương lai sẽ ra sao nhưng lúc này đây cậu biết lúc này mình rất hạnh phúc.Có hai gia đình thương yêu cậu và có người đàn ông này đã cho cậu những điều tốt đẹp nhất.

"Không chỉ hiện tại mà là cả cuộc đời còn lại em là của anh có biết không.Bảo bối." Taehyung cưng chiều đưa tay nhéo nhẹ má JungKook.

"Vâng." Có một người như vậy nguyện ý yêu cậu cả đời cậu còn mong gì hơn nữa.

"Sáng mai Jiminie mới về ạ?Chắc sẽ không...có chuyện già xảy ra đâu." Tâm tình thì tâm tình nhưng cậu vẫn không quên lo cho Jimin.tiểu miêu qua đêm nhà Jung tổng gì đó thật rất đáng lo.

"Anh không biết thằng nhóc ngốc đó về lúc nào,em nói xem có xảy ra chuyện gì hay không.Nhưng chắc chắn anh sẽ dạy dỗ tên hồ ly trụi lông kia một trận.Dám lợi dụng tính cách ngây ngốc của Jiminie mà dụ dỗ em ấy.Hắn ta dám đụng đến thằng bé xem.Hừ hừ.Mà thằng nhóc ngốc đó mai về đây anh cũng không bỏ qua,đã có ý giấu anh chuyện lúc nãy,còn dám ở lại nhà người khác như vậy." Nhắc đến đứa em ngốc nghếch nhà mình Taehyung lại thấy giận.

"Anh thật sự sẽ la em ấy sao?" Nhìn thấy nam nhân nhà mình lại nổi nóng JungKook thăm dò hỏi một câu.Dạy dỗ Jung tổng gì đó không đáng lo.Nhưng Jiminie nhỏ nhắn đáng yêu bị la cậu thật không nỡ.

"Ít nhiều gì anh cũng muốn làm em ấy nhớ kĩ sau này phải cẩn thận hơn nữa.Nếu lúc đó HoSeok không xuất hiện kịp thì sao." Taehyung nhíu mày nói.Đứa em này cũng quá bất cẩn rồi.Dù có mong muốn gặp tên hồ ly đó đến vậy cũng không thể bất cẩn ỷ y như vậy.Cũng may HoSeok xuất hiện kịp lúc không thì còn bị Gyeong đối xử như thế nào nữa.

"Em biết anh lo cho em ấy.Nhưng đừng quá tức giận với em ấy như vậy." Ông xã nổi giận rất đáng sợ,cậu vẫn phải tranh thủ xin tội cho tiểu miêu mới được.

"Anh không chắc." Nếu Gyeong có ý đồ gì với em trai của mình,anh nhất định phải giám sát Jiminie cho kĩ.

"Em cũng muốn có anh trai." JungKook đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.

"Hửm?" Taehyung khó hiểu nhìn cậu.Không phải đang nói về đứa em trai ngốc Jimin à,sao tự nhiên em ấy lại nói vậy.

"Để lúc Kim tổng đây ăn em sạch sẽ một cách vô cùng khoái chí sẽ có anh trai đòi lại công bằng cho em.Sau đó anh trai em sẽ răn dạy em một trận vì dám cả tin người khác để bị ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài." Jeon mỹ nhân nhướn mày cười vô cùng tươi,bàn tay thon đẹp vuốt dọc sóng mũi cao thẳng của Kim tổng.

Taehyung ngẩn người một chút mới hiểu câu nói của vợ bảo bối.

"Khụ.Bảo bối à.Hai chuyện nó không liên quan nha.Không thực tế chút nào." Kim tổng vội xoa nhẹ bả vai vợ bảo bối nhà mình để lấy lòng.Sao những lúc không cần thông minh,em ấy lại thông minh đến vậy chứ.

"Em chỉ ước ao thôi mà.Có anh trai giống như anh sẽ lo lắng cho em không bị thiệt khi sắc lang...ưm..." JungKook tiếp tục trêu ghẹo Taehyung nhưng chưa kịp nói hết câu thì môi cậu đã bị bờ môi khác ngậm lấy mút mạnh,vật trơn ướt quen thuộc nhanh chóng chiếm lấy khoang miệng cậu.Một lúc sau bờ môi đó mới buông tha cho cậu.

"Được rồi.Được rồi.Anh không giận nữa.Ngày mai thằng nhóc ngốc đó về anh sẽ không la nó là ược chứ gì." Sau khi hôn một cái thật sâu Taehyung trừng JungKook đang thở dốc trên người anh.

"Ông xã ngoan." JungKook cười tủm tỉm.Cuối cùng cũng dỗ được.Có một ông xã nhỏ nhen thật sự rất hại não nha.

"Em đó.Chỉ giỏi bênh cho hai đứa nó."

"Bởi vì anh giận lên rất đáng sợ ah."

"Vậy em nên bồi thường anh thế nào đây bảo bối?"

"Cho anh massage toàn thân em được không?"JungKook nghĩ một chút mới đưa ra ý kiến.

"Thêm sờ 'bé Kookie' 30 phút." Taehyung trả giá.

"Anh lăn đi.Lưu manh." JungKook lại đỏ mặt hận không thể tán một phát vào khuôn mặt cực kì đẹp trai đầy vẻ háo sắc kia.

Cậu bò xuống khỏi người anh còn không quên dùng chân không bị bó bột của mình đạp cho anh một cái.Đồ lưu manh biến thái,đã cho massage trá hình toàn thân rồi còn đòi hỏi xấu hổ như vậy.

"Jeon đại gia.Đừng giận,tiểu nhân sẽ hầu hạ ngài thật tốt." Taehyung nhếch khóe miệng đầy vui vẻ nhanh tay chụp cổ chân cậu lại kéo lại về phía mình,tiếp theo vung móng vuốt bắt đầu lột sạch vợ yêu nhà mình từ ngoài vào trong.Em ấy bị bệnh không thể ăn no bụng nhưng phúc lợi là không thể thiếu.

"Sắc lang.Cứu mạng aahh." JungKook vô cùng phối hợp vừa uốn éo chống cự vài cái vừa kêu ên.

"Mỹ nhân.Ngoan.Đừng kêu,hầu hạ gia cho tốt nào." Taehyung cười vô cùng đáng khinh,đưa tay rờ trúng chỗ không nên rờ của JungKook.

"Á...KIM TAEHYUNG.Bỏ móng vuốt của anh ra khỏi chỗ đó cho em."

Bối Bối lông xám viền đen ngồi trên bốn chân hiếu kì ngóng cổ ngó lên giường ba mẹ của nó,sau đó nhấp nhổm cái mông tròn vo có ý đồ nhảy lên góp vui thì bị một con mèo trắng như tuyết tên Bảo Bảo to gấp hai lần bé lấy chân đè đầu một cái rồi cắn cổ bé tha ra khỏi phòng ngủ của ba mẹ.Bối Bối tiếc nuối nhìn ba mẹ vui vẻ đùa giỡn trên giường lớn nhưng lại không dám phản kháng con mèo lông trắng đang cắn cổ bé tha đi để chạy lại giỡn cùng với ba mẹ ah.

....

Bên nhà TaeKook vậy còn nhà Jung tổng thì...

Trong một góc phòng khách của một căn hộ cao cấp vô cùng sang trọng có một nhóm nam nhân chừng 6 người toàn là tuấn nam với mỹ nam,mỗi người đẹp mỗi vẻ đang chụm đầu lại với nhau.

"Các người nói xem.Cho anh dâu nhỏ mặc quần lót con voi hay hoa văn da báo này mới tốt." A Nhị tay phải cầm một cái quần lót nhỏ hoa văn da báo chỉ có một miếng tam giác nhỏ xíu đủ để che bộ phận trọng yếu của nam nhân phần còn lại thì chỉ là những sợi dây mỏng manh nối lại với mảnh vải.Tay trái cầm một quần lót đồng dạng như vậy,khác ở chỗ trên miếng tam giác nhỏ đó có đầu một chú voi,còn có cái vòi dài lắc lư nhìn rất ư là sinh động.

A Nhị nhìn hai vật trong hai tay,biểu tình rất khó xử.Cái nào cũng muốn anh dâu mặc ah,như vậy chủ nhân mới có buổi tối thăng hoa được.anh dâu nhà bọn họ nhỏ như vậy,chỗ kia bảo đảm cũng nhỏ xí xi thì làm sau chịu được thứ đó của chủ nhân nhà bọn họ được chứ.Phải biết hàng họ chủ nhân nhà bọn họ thuộc hàng khủng đó,nhất định đêm nay hai người họ sẽ không tận hứng.Cho nên phải lấy mặt hình thức bù cho chất lượng.Haizz thân làm thuộc hạ trung thành với chủ nhân cũng khổ tâm vì chủ nhân lắm chứ bộ.Cả việc xxoo của chủ nhân cũng làm bọn họ hao tổn tâm trí à nghen.

"Tôi thấy cái này đẹp nè.Cực kì sexy nha." A Cửu nhón tay cầm cái quần lót bên tay phải của A Nhị.Cái này đẹp lắm nha,che che hở hở đặc biệt mát mắt.Hôm nào mua mấy cái mặc cho A Tam xem mới được.

"Em lại thấy cái này dễ thương hơn í." A Thập lấy tay khều khều cái vòi con voi bên cái quần còn lại bên tay trái A Nhị.

"Không có màu nào khác à.Sao lại cùng một màu da beo vậy." A Tứ chống cằm nhìn hai cái quần.Ít ra cái tam giác nhỏ xíu kia phải màu đỏ mới đẹp.

"Tôi thấy da beo cũng tốt mà.Rất hoang dại ấy chứ.anh dâu nhỏ nhà chúng ta vốn đã trẻ con rồi,cho hoang dại một chút mới tốt." A Bát ngồi cạnh A Thập đưa ra ý kiến.

"Nhưng mà chúng ta đưa đồ như vầy chủ nhân có vui không?Không khéo lại bị phạt tiền lương nữa giờ." A Lục cẩn thận nói.

"A Ngũ che chở cậu riết nên cậu ngốc rồi phải không?" A Nhị đưa tay kí đầu A Lục một cái rồi nói tiếp.

"Chủ nhân phải tăng lương cho chúng ta mới đúng.Cậu xem anh đây hao sức lắm mới kiếm được hai món này có biết không.Chất lượng tốt màu sắc lại thời thượng.Anh đây phải tốn bao công sức càn quét trên mạng mới mua được."

"Cái gì tăng lương với hao sức.Hôm nay đều không phải ca trực của các cậu thì tụ tập ở đây làm gì." Giọng nói trầm ấm của A Tam vang lên cắt đứt câu chuyện của nhóm bọn họ.

"Làm gì có chuyện gì." Cả đám đồng loạt đứng dậy,đồng dạng lắc đầu.A Nhị lẫn A Cửu nhanh tay giấu tang vật trong tay ra sau lưng.Đừng giỡn,lão Tam tuy là anh em nhưng đôi khi cổ hủ muốn chết có biết không.

"Các người..."

"Đồ đã chuẩn bị xong chưa?" Lúc này HoSeok vừa mới kết thúc cuộc gọi với Taehyung xong,anh từ ban công đi vào phòng khách thấy đám thuộc hạ của mình lại tập trung một chỗ,mặt đầy vẻ hóng hớt cũng không thấy làm lạ bởi vì anh đã quá quen.Anh hỏi bọn họ.

"Dạ xong.Đây ạ." A Cửu lanh lẹ ôm một bộ đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn đưa cho HoSeok.Sẵn tiện lén lút nhét luôn cái quần sịp thiếu vải trong tay mình vào giữa bộ đồ đã được gấp gọn gàng.

A Nhị nhìn bộ đồ đầy tiếc nuối,nắn nắn cái quần con voi trong tay.Cái này mới dễ thương hơn nè.A Cửu ngu ngốc.

"Sao lấy đồ của ta?" HoSeok không cầm liền mà cười như không cười nhìn bộ đồ trong tay A Cửu.

"Báo cáo thời gian gấp quá không kịp chuẩn bị đồ ngủ cho anh dâu ạ." Ngoại trừ A Tam đang đứng một bên xem đám anh em mình diễn kịch thì cả đám A Nhị đồng loạt nghiêm túc nói.Ánh mắt cực kì long lanh nhìn chủ nhân nhà mình giống như chủ nhân mà không tin bọn họ sẽ đồng loạt mổ bụng tự sát cho mà xem.

"Không chuẩn bị kịp." Jung tổng nghiêng đầu nhìn chăm chú nhóm thuộc hạ trung thành của mình.Không chuẩn bị kịp một bộ đồ ngủ đơn giản trong khoảng thời gian ngắn,năng lực của bọn họ từ khi nào tệ đến vậy.

Cả đám A Nhị tự giác rủ nhau đứng thẳng lưng,ưỡn ngực,tay chân không ngừng đổ mồ hôi lạnh.Má ơi.Có biết boss nhà bọn họ có bề ngoài yêu nghiệt,hớp hồn người ta lắm không.Boss cứ nhìn bọn họ như vậy bọn họ sẽ chết vì đau tim cho xem.Lỡ mà lỡ yêu mất boss thì sao,có một tình địch đẳng cấp như anh dâu nhà bọn họ áp lực lớn lắm biết không.Mà anh dâu đáng yêu như vậy bọn họ không nỡ cướp lão công của anh dâu đâu.

A Tam đứng bên cạnh nhịn không nổi ngồi xổm xuống,ôm bụng cực lực nén cười.

Cái đám anh em ngu ngốc này,lúc xử lý chuyện bên ngoài thì khôn khéo,thông minh,máu lạnh khét tiếng nhưng khi đối mặt với chủ nhân với A Đại lại ngu đến mất mặt như vậy.Cứ nói tại sao chủ nhân với A Đại cứ thích kiếm bọn họ mà ngược đãi.May mà có A Ngũ là người bình thường nhất.

"Không chuẩn bị kịp thì không cần chuẩn bị nữa." Sau khi khủng bố tinh thần một đám thuộc hạ ngu ngốc nhà mình,Jung tổng nhẹ nhàng nói một câu rồi xoay người tiêu soái rời khỏi phòng khách,bỏ lại sau lưng một đám người há miệng nhìn theo.Trên miệng anh treo nụ cười nhạt đầy sâu xa.

"Vậy là không cần nữa a.Vậy làm sao nhìn thấy hình ảnh anh dâu nhỏ bé đầy nóng bỏng xen lẫn e ấp trong bộ đồ rộng thùng thình của chủ nhân đây." A Nhị nhìn bộ đồ trong tay A Cửu tiếc nuối nói.Tối nay tuy không phải ca trực của bọn họ,bọn họ còn muốn thức khuya xem phim người lớn giữa chủ nhân và anh dâu nha.Hình ảnh chủ nhân xx anh dâu nhỏ nhắn đầy phạm tội lại thêm phong cách sexy nóng bỏng đó thì kích thích biết bao nhiêu a.

"Haizzz." Mấy người còn lại cũng đồng loạt thở dài đầy tiếc nuối.

"Ngu ngốc." A Tam cười đã mới đứng dậy nhìn đám anh em nhà mình đầy đồng tình.

"Các người nghĩ tối nay chủ nhân sẽ cho bật camera trong phòng ngủ ngài ấy à." A Tam tiếp tục nói."Jimin thiếu gia khác với những người trước đây.Chủ nhân chấp nhận để cậu ấy bước vào phòng ngủ của mình đủ để biết chủ nhân tin tưởng và đặt thiếu gia ở vị trí quan trọng như thế nào trong lòng ngài ấy rồi."

Khoảng thời gian trước khi quen Hwan thiếu gia,chủ nhân bọn họ cũng có vài lần kết giao tình nhân nhưng cũng chỉ vui vẻ ở bên ngoài chưa cho những người đó bước chân vào cánh cửa căn hộ này đến nửa bước chứ đừng nói đến phòng ngủ nơi mà ngoại trừ chủ nhân thì chỉ có nhóm 10 người bọn họ thay phiên nhau dọn dẹp,kiểm tra an toàn bên trong mỗi ngày được đặt chân bước vào.

Không ngờ Hwan thiếu gia không chỉ bị chủ nhân bọn họ lừa gạt ôm về đây,lại còn được ngài ấy đưa vào phòng ngủ của mình ngay khi về nhà.Khụ...tuy thấy chủ nhân tìm được người mình thật tâm yêu thích,bọn họ thân là thuộc hạ cùng ăn cùng ngủ với chủ nhân từ nhỏ đến lớn rất là mừng cho ngài ấy,nhưng mà....cứ có cảm giác chủ nhân nhà bọn họ đang phạm tội vậy.Chỉ sợ sau này bọn họ không được giám sát phòng ngủ của chủ nhân luôn ấy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui